Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang, Vẫn Không Thoát Khỏi Kịch Bản Thê Thảm - Chương 97

Cập nhật lúc: 2025-10-15 05:10:37
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hai trò chuyện ăn ý. Khương Nghị cố gắng vểnh tai lên , nhưng nửa ngày cũng hiểu nổi tham gì, tâm trạng thật mệt mỏi.

 

Cố Hải Triều loại cảm giác lạc lõng chân trời góc bể. Anh vỗ vỗ bả vai gã, ý và gã đều giống bọn họ, cùng chung cảnh ngộ.

 

Tề Thiệu đột nhiên chuyển đề tài. "Sao nhóc chạy xa như để mua trái phiếu kho bạc? ngờ nhóc còn cảm thấy hứng thú với tài chính.”

 

cảm thấy hứng thú với tất cả những chuyện thú vị đời.” Thật , tương lai Cố Vân Khê ý định lăn lộn ăn, nhưng nếu tiền thì tuyệt đối thể .

 

Kiếp cô sống trong phú quý, quen với thói quen tiêu tiền tùy tâm sở dục, cho nên hiện tại cũng ủy khuất bản .

 

trông cậy chuyện để cho khác nuôi , cho nên, đoạt một con tích lũy tất cả , tích lũy đủ để chi tiêu cả đời.

 

Khoanh một mảnh đất, xây một tòa nhà, mở một con đường, cô sẽ cần lăn lộn nữa.

 

Tương lai dù , cũng thể dựa tiền cho thuê mà sống sung túc.

 

Trước mắt chính là một cơ hội tuyệt vời. Kiếm xong một phiếu thì cô thể chuyên tâm sách.

 

“Lúc báo, phát hiện một lỗ hổng, chính là giá cả mỗi thành phố thí điểm giống , thể kiếm một khoản chênh lệch.”

 

Nghe đề tài , hai đối diện (Cố Hải Triều và Khương Nghị) lập tức ném tới ánh mắt chăm chú.

 

Tề Thiệu nhàn nhạt liếc bọn họ một cái. "Hải Thành bán bao nhiêu?”

 

“Ngày hôm qua thu giá 103.”

 

“Như tính , một rương của nhóc thể kiếm bảy, tám ngàn.” Tề Thiệu mua tám mươi ngàn, như cũng thể kiếm một khoản lớn.

 

.”

 

Cố Hải Triều nửa hiểu nửa , nhào tới ôm chặt chiếc va li kéo. Trong mắt đây còn là giấy vụn, mà là những thỏi kim nguyên bảo quý giá.

 

“Chờ một chút, thể kiếm bảy tám ngàn? Làm kiếm ?”

 

Cố Vân Khê chỉ đơn giản thể lợi dụng chênh lệch giá để đầu cơ trái phiếu kho bạc. Lỗ tai dựng thẳng thật cao, kích động hưng phấn.

 

Đặc biệt là Khương Nghị, lúc gã mới thực sự hiểu vì Cố Vân Khê bảo rằng đây là cách " giàu chỉ một đêm". Cái kiểu ăn quá cao cấp, quả thật là một trình độ vượt xa tưởng tượng! Thậm chí gã còn hiểu rõ hết. một điều gã nắm : chỉ cần một ngày, thể kiếm tám ngàn đồng. Quả đúng là phất lên nhanh chóng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-97.html.]

 

Gã vẫn còn chút lo lắng, "Việc phạm luật ?" Gã sợ dính rắc rối, lỡ bắt giam thì khổ.

 

Cố Vân Khê nhẹ nhàng, đáp: "Trong quy định của pháp luật hề điều khoản nghiêm cấm. Cái chúng bỏ là thời gian, công sức và một khoản chi phí lớn, chẳng khác gì buôn bán cả."

 

Khương Nghị kích động tột cùng, tim đập thình thịch như ngựa hoang thoát cương, "Thật sự vụ ? ít học, cô đừng gạt đấy nhé."

 

Cố Vân Khê kéo Khương Nghị tham gia cùng. Anh cả Hải Triều bận rộn việc buôn bán rảnh tay, còn cô thì học, thể cứ chuyến tàu mãi .

Phạm Khắc Hiếu

 

, cô cần một đối tác: cô bỏ tiền, đối phương bỏ công sức.

 

"Chờ khi chúng xuống xe lửa, cứ thẳng đến sở giao dịch, đến lúc đó sẽ rõ."

 

Cô nhắc nhở thêm một câu, " thông minh hề ít. Sớm muộn gì họ cũng sẽ phát hiện con đường giàu , khi nhiều tham gia, tự nhiên sẽ khiến cấp chú ý. Đường thể lâu dài."

 

Ánh mắt Khương Nghị sáng rực như lửa cháy, "Theo cô bé tính toán, thể bao lâu?"

 

"Chắc một hoặc hai năm thôi."

 

"Cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên.

 

Mấy họ đồng loạt về phía cánh cửa. Cố Hải Triều giật nảy , hoảng loạn tột độ. Anh quanh gian nhỏ hẹp , giấu cái rương bảo bối cho kín đáo.

 

Giường tầng ư? Chắc chắn thể.

 

Dưới gầm giường? Ở đó khuất tầm , thể lúc nào cũng dán mắt canh chừng .

 

Cố Vân Khê thấy , lập tức đá chiếc va li hành lý xuống gầm giường, "Ai đó?"

 

Một giọng nữ bi thương cất lên: "Đồng chí, là một phụ nữ đưa hai đứa nhỏ thăm nhà bộ đội, hình như hai đứa khỏe lắm. Có thể cho con nghỉ ngơi một chút ? Chúng nó còn quá nhỏ, ghế cứng tội nghiệp quá."

 

Cố Vân Khê im lặng vài giây, lạnh nhạt đáp: "Nếu khỏe thì cô nên tìm nhân viên tàu hỏa, nhờ họ hỗ trợ."

 

là độc ác, nhưng gặp chuyện bất thường thì tìm nhân viên tàu là lẽ thường tình.

 

Giọng phụ nữ càng thêm t.h.ả.m thiết: "Bọn nhỏ chỉ cần ngủ một giấc ngon là sẽ khỏe , nghỉ ngơi nên mới thế. Van cầu các đồng chí, giúp con chúng một tay ."

 

 

Loading...