Khi nhóm cán bộ mặc cảnh phục rời , hai chân Cố Hải Triều lập tức nhũn , khuỵu xuống đất, mồ hôi đầm đìa, vẫn còn sợ hãi tột độ.
Đừng giao thiệp vẻ đấy, kỳ thực trong lòng vô cùng hoảng loạn, đây là đầu tiên đối mặt với cơ quan chức năng, kinh nghiệm.
Đám nhân viên vây quanh, ân cần an ủi. Xưởng ăn xem như bảo , thật là may mắn.
Phương Kế Phi đỡ dậy: "Hải Triều, chứ? Em cũng dọa sợ hãi. Kẻ nào đáng ghét đến mức dám chạy tố cáo chúng ?"
Đây chính là đập đổ nồi cơm chung của , hỏi thể tức giận cho ?
Tìm một công việc cố định thu nhập cao, với quan hệ hòa thuận, dễ dàng gì ?
“ .” Cố Hải Triều xuống chiếc bàn việc, nhận lấy cốc nước ấm mà Phương Kế Hồng đưa tới, uống một ngụm, cố gắng lấy bình tĩnh: “Thủ tục giấy tờ của chúng đầy đủ cả, ăn đàng hoàng, những kẻ giở trò quỷ quyệt sẽ chẳng nên trò trống gì .”
“Kế Phi, tìm cái khung, lồng ngay mấy giấy chứng nhận mà treo lên.”
Phương Kế Phi cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận giấy chứng nhận, nhịn vài , “Chúng đầy đủ giấy chứng nhận, kinh doanh hợp pháp. Ha ha ha, đây yên tâm .”
Hắn bỗng nhiên dừng , ồ lên một tiếng, “Hải Triều, tên ông chủ ?”
Trên giấy tờ chỉ tên một Cố Hải Triều.
Sắc mặt Cố Hải Triều vẫn điềm tĩnh như thường, cực kỳ bình tĩnh: “...À, chỉ là đại diện tên giấy phép thôi, cuối năm thì vẫn ăn chia hoa hồng sòng phẳng.”
Bọn họ cũng hề nghi ngờ, lúc liền đoán là hợp tác ăn, Cố Hải Triều là một trong những ông chủ nhỏ mà thôi.
Dù thì cũng lợi hại .
Một hồi phong ba cứ như lắng xuống, chờ Cố Vân Khê từ thư viện trở về, chuyện gió êm sóng lặng.
Cố Hải Triều kéo cô em gái lên căn phòng việc gác hai, kể tất cả những chuyện xảy hôm nay, cuối cùng khẽ giọng hỏi: “Em gái, em cho về chuyện giấy phép ?”
Ít nhất, cũng để sự chuẩn tâm lý.
Trong lòng Cố Vân Khê đặc biệt cao hứng, mặt mang theo nụ sáng lạn, “Em là em quên, tin ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-86.html.]
“Không tin.” Cố Hải Triều lườm cô một cái. Cô em gái nhà vốn là một bước ba bước, việc đều tính , đặc biệt cẩn thận cơ mà.
Cố Vân Khê gì giấu giếm, lời thật lòng: “Có hai nguyên nhân. Một là rèn luyện cho . Chỉ trải qua chuyện mới thể trưởng thành, trải qua mỗi va vấp, sẽ khôn ngoan hơn một chút.”
“Bây giờ thể độc lập kinh doanh xưởng , việc ăn của ăng ten Teletubbies cũng quỹ đạo, em cũng thể yên tâm thi đại học.”
Kỳ thật, cho tới nay đều là Cố Vân Khê ở phía đỡ , và Cố Hải Triều cũng tâm lý dựa dẫm mạnh mẽ cô em gái tài giỏi .
, Cố Vân Khê con đường của , cô khả năng vĩnh viễn canh giữ ở chỗ .
Phạm Khắc Hiếu
Xưởng sớm muộn gì cũng giao cho Cố Hải Triều, do một đảm đương.
Trong lòng Cố Hải Triều khẽ động, “Lúc chúng tách hộ khẩu khỏi nhà chú hai, em cố tình khai tăng tuổi lên một tuổi, chính là vì liệu những việc ?” Mười tám tuổi là trưởng thành, thể độc lập sử dụng quyền lợi, thể pháp nhân, cũng thể mua nhà.
Cố Vân Khê mỉm , “Vâng.”
Cố Hải Triều hiểu dụng tâm lương khổ của cô, cảm động thôi, “Cảm ơn em, Tiểu Khê.”
Cảm ơn em mang hy vọng cho gia đình, cảm ơn em luôn cố gắng bảo vệ các chị em.
“Chúng là em ruột thịt, là một nhà, cần gì khách sáo lời cảm ơn.” Cố Vân Khê trưởng thành từng chút một, đây chính là kinh nghiệm quý giá nhất.
“Hai là, dẫn dụ rắn khỏi hang.”
Sắc mặt Cố Hải Triều trầm xuống, “Đây nhất định là Chu gia giở trò quỷ. Chu gia thất bại, sẽ bỏ qua, phỏng chừng còn .”
Anh vẫn là quá nhỏ yếu, đối mặt Chu gia trả thù chỉ thể động phòng thủ. Khoảng thời gian sống qua đây?
Khóe miệng Cố Vân Khê nhếch lên một nụ nhạt, “Căn cứ nguyên tắc qua , em sẽ đưa đáp lễ.”
Hả? Ý em là gì ? Cô gì ?
Cố Hải Triều khỏi kích động, “Mau , mau!”
Cố Vân Khê khẽ , thong thả kể vài chi tiết. Nghe xong, vẻ mặt của Cố Hải Triều lập tức trở nên phức tạp, khó tả...