Đáng tiếc, Cố Hải Triều còn là thiếu niên nhẫn nhịn như nữa. Đã tách ở riêng , tại còn nín nhịn?
Tuy nhiên vẫn nhẹ nhàng, còn là đứa trẻ non nớt, chẳng gì nữa: “Tụi em còn quá nhỏ, chân với tới , sẽ gặp nguy hiểm, chờ lớn hơn hãy tiếp."
“Em ngay bây giờ!” Cố Gia Bảo giận dữ lóc, kéo theo Cố lão thái và cô tới, lớn tiếng mắng họ thương trong nhà, chỉ bắt nạt em họ .
“Không mang cái xe máy đó về! Nó là thứ may mắn, chỉ tổ rước họa thôi!”
Vừa thấy lời , đám đàn ông xung quanh liền vui, nhao nhao giúp Cố Hải Triều chuyện. Chuyện xin việc liên quan gì đến chiếc xe? Còn đạo lý ? Cố Hải Triều lòng , vạn nhất lỡ lái xe xảy chuyện, thì đổ hết lên đầu ai?
Chỉ trong chốc lát, phòng thứ hai đám đông xỉa xói, mắng cho mặt mày tái mét, đành xám xịt về nhà.
Trong lòng Cố lão thái đặc biệt ấm ức, lẩm bẩm: "Mấy đứa tiểu súc sinh đó cứng cánh , còn coi trưởng bối gì nữa. Lẽ lúc nên chia nhà, giờ thì thể nào quản chúng nó."
Cố Như nheo mắt, : "Bà nội, cũng thể trách Hải Triều. Anh lớn, đến tuổi lập gia đình , giữ thể diện. Sau , bà đừng nên quở trách mặt đông nữa, gì thì cứ đến nhà riêng mà nhỏ to tâm sự. Cháu bà thương , nhưng ngoài hiểu, họ nghĩ bà .”
Trong đầu Cố lão thái hiện lên một suy nghĩ, ánh mắt chợt sáng rực: "Không sai, bà là trưởng bối, giúp chọn một vợ , giúp chống đỡ cửa phòng lớn!"
Việc cô là vợ quan trọng, quan trọng là cô lời bà, như mới thể kiểm soát lũ giặc giã vô pháp vô thiên .
Khóe miệng Cố Như khẽ cong lên một chút. "Phải , bà là trưởng bối, quyền sắp xếp việc hơn ai hết. Bà chọn cho một cô gái , họ sẽ thấy sự quan tâm chu đáo của bà, tự nhiên sẽ một lòng hiếu thuận với bà thôi."
Mà bên , Cố Vân Thải và Cố Hải Ba đang ăn bánh hồ điệp, hạnh phúc đến sắp nổi bong bóng.
“Tiểu Khê, em ăn thêm?”
Cố Vân Khê ăn no, đáp: "Em ăn . Phần là đặc biệt mang về cho hai , ăn ngon miệng ?"
Cố Hải Ba mặt mày hớn hở. Em gái đối với thật , chuyện gì cũng nghĩ đến : “Ngon lắm, từ bé đến giờ từng ăn qua loại bánh ngọt nào ngon như thế .”
“Vậy, em sẽ mua thêm cho hai .”
Cố Hải Triều thấy nhức đầu. "Tiểu Khê, chuyện cái xe máy giờ tính đây? Lần là do may mắn gặp cơ duyên thôi, thể cứ thế mà tìm Tề Thiệu thêm nữa."
Anh luôn cảm thấy trai vẻ gì đó quái gở, hệt như ma quỷ, hợp liền tay, hung tàn kỳ cục.
Cố Vân Khê ý định thêm một chiếc xe nào nữa. Loại động cơ dễ , hơn nữa, cô và Tề Thiệu chỉ là bèo nước gặp mà thôi, nào giao tình thâm hậu gì?
“Chờ thêm mấy ngày nữa. Cứ với là cái xe giá tới bốn ngàn tệ, dọa cho họ sợ mà rút lui là xong chuyện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-69.html.]
“Cũng .” Cố Hải Triều suy nghĩ một chút dậy, : "Anh sang nhà Phương gia một chuyến đây.”
Gia đình Phương gia đang dùng bữa tối. Một nồi cháo khoai lang, một đĩa bánh bao trắng và một đĩa dưa muối, mâm cơm thật đơn sơ.
Chủ nhà Phương Quốc Bình nhiệt tình chào hỏi, đưa tới một cái bánh bao, "Hải Triều tới đấy , mau xuống ăn cơm."
Điều kiện Phương gia kém, những năm đây Phương Quốc Bình thương nên việc nặng, bên hai trai một gái, còn một già liệt, những năm bộ dựa vợ ông kiếm tiền nuôi sống cả nhà.
Thật vất vả chịu đựng đến khi con cái trưởng thành, ông sắp xếp cho con trai cả Kế Quân nhà máy việc. Con thứ Kế Phi công việc, nên đành chút việc vặt ở bên ngoài xã hội.
Nhà quá nghèo, bởi cũng cô gái nào nguyện ý gả nhà .
Cố Hải Triều và em Phương Kế Quân là bạn bè cùng lớn lên, quan hệ gần. Mấy năm nay Phương gia cho dù nghèo khó đến mấy cũng hết lòng giúp đỡ em Hải Triều, nhân phẩm . Công việc chuyển gạch chính là do Phương Kế Quân giới thiệu.
Cho nên, lúc tuyển , là đầu tiên nghĩ tới nhà Phương gia.
Phạm Khắc Hiếu
“Cháu ăn ạ. Cháu sang đây là để hỏi xem chú Kế Phi tìm việc ? Nếu , trong tay cháu đang một cơ hội công việc đây.”
Ánh mắt Phương gia đồng loạt sáng lên: "Mau cho bọn chú xem nào.”
Cố Hải Triều đơn giản giới thiệu một phen: "Sư phụ cháu bên đó đang cần , lương cơ bản năm mươi tệ, nhiều hưởng nhiều, bao luôn bữa cơm trưa. đây là công việc biên chế ('bát cơm sắt')..."
Mọi lời đều dựa uy tín của sư phụ , dù cơ hội thì cũng giảm tránh.
Còn chờ xong, Phương Kế Phi liền vỗ bàn, " !"
Đều là cùng lớn lên, rõ ngọn nguồn, Cố Hải Triều tuyệt đối sẽ hãm hại . Cậu thuê mướn vất vả mà cũng chẳng kiếm bao nhiêu.
Phương Kế Hồng một bên cố lấy dũng khí hỏi: "Chỉ cần nam thôi ?"
Cô thi lên trung học phổ thông, trong nhà dự định cô đặt một hôn sự gả ngoài, nhưng gia cảnh cô , đối tượng giới thiệu cho cô cũng , cô còn chướng mắt.
Cố Hải Triều trầm ngâm, đáp: "Chỉ cần tay chân nhanh nhẹn, chịu khó, chịu khổ là .”
Phương Kế Hồng chút kích động, "Anh Hải Triều, em thể ?"
“Cứ thử một xem, chuyện mắt đừng ngoài.”
“Đương nhiên, đương nhiên.” Chuyện như tự nhiên cất giấu , chờ thành công mới .