Phía bỗng nhiên truyền đến một giọng , "Trước đây từng nghiên cứu, xem liệu thể chế tạo một dây chuyền sản xuất tự động .”
Cố Vân Khê mãnh liệt đầu , nhanh chóng túm lấy cánh tay Tề Thiệu, ánh mắt vô cùng cuồng nhiệt. "Đồng chí, đại ca, bạn, thể thứ đó thật ? Thật cũng cần tự động, chỉ cần bộ khuếch đại mấu chốt thể bán tự động cũng ."
Tư duy của đồng bộ với cô. Cô thì chỉ ý tưởng, nhưng khổ nỗi tài liệu đủ nên cách nào .
Nếu như, gia nhập, tiếp tế hàng cao cấp của nhà máy, chừng thể thành công.
Trước mắt, thứ cô thiếu nhất chính là gì? Là tài nguyên!
Một vật liệu nhập khẩu cao cấp tiền thể mua , nhưng nhà máy thì khác. Đường nước bước của họ rộng, cái gì cũng thể mua .
Phạm Khắc Hiếu
Nhà máy cơ khí còn các loại máy móc độ tinh vi cao!
Ánh mắt Tề Thiệu dõi theo bàn tay cô, ý trong mắt càng thêm đậm. "Nếu bộ liệu, thì thể thử một .”
“ .” Cố Vân Khê chút do dự giơ tay. " mời khách ăn cơm, cơm Tây nhé, thế nào?”
“Tiểu Khê?” Cố Hải Triều kinh hãi kêu lên. Đây là tuyệt mật mà bọn họ dựa để sinh tồn, thể cho ngoài?
Nhà hàng cơm Tây, nơi bài trí theo phong cách Âu châu, tinh xảo và duy mỹ. Các thực khách ăn mặc chỉnh tề, trò chuyện nhỏ nhẹ, lịch thiệp, tạo cảm giác như bước một thế giới khác biệt.
Ba Tề Thiệu dẫn tới vị trí gần cửa sổ. Hắn nhàn nhạt liếc Cố Vân Khê với bộ quần áo mộc mạc, đưa thực đơn qua, "Muốn ăn gì cứ việc gọi, mời, cô mời.”
Cố Vân Khê cũng khách khí với , một gọi thật nhiều món. "Sườn lợn rán giòn, canh La Tống (canh củ cải đỏ), salad khoai tây, bánh mì nướng bơ tỏi, một suất thịt xông khói với bơ, hai phần bít tết bò, hai phần bánh Napoleon. Anh cả, còn ăn gì ?"
Cô cái gì cũng ăn, cũng quên giúp cả gọi thêm món.
Cô gọi thức ăn chút e dè, thu hút nhiều thực khách xung quanh tới. Nhà hàng cơm Tây chú trọng khí tao nhã, ăn uống từ tốn, cơ bản là ăn đủ no.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-66.html.]
Cố Vân Khê vẫn thản nhiên, ung dung. Cô nghĩ, ăn uống vui vẻ là điều quan trọng nhất. Đời vốn nhiều khổ sở, chi bằng sống thật thoải mái, tùy tâm một phen .
Cố Hải Triều căng thẳng đến mức hai tay đặt ở , mồ hôi trán rịn như tắm. Anh dám tin ngày bước chân nhà hàng Tây xa hoa đến thế . Đây là nơi mà thường chỉ dám liếc từ xa, chẳng bao giờ nghĩ thể dẫn nhà tiến .
“Đều... đều ạ.” Đây là đầu tiên trong đời ăn cơm Tây, em gái gọi những món gì.
“Tạm thời cứ , nếu đủ thì gọi thêm.” Cố Vân Khê bình tĩnh trả thực đơn.
Tề Thiệu nhận thấy ở cô gái nhỏ một khí chất bình tĩnh lạ thường, mạnh mẽ đến nỗi giống như kinh qua nhiều sóng gió. , một cô bé mới lớn thể như ?
“Bánh kem của nhà hàng cũng khá ngon, em nếm thử ?”
“Được thôi.” Cố Vân Khê híp mắt gật gật đầu, thản nhiên tiếp nhận ánh mắt tò mò của Tề Thiệu. Dù thế nào cũng thể tìm đáp án.
Canh La Tống là món đầu tiên mang lên. Cố Vân Khê cầm thìa nếm thử, vị chua ngọt, hương vị nồng đậm, cả thịt bò hảo hạng, quả là món khai vị kinh điển nhất.
Món salad khoai tây vẻ bình thường, nhưng hương vị khiến kinh ngạc, khoai mềm mịn hòa cùng sốt salad ngọt, hợp khẩu vị của cô.
Cô nhịn ăn thêm mấy miếng, ngẩng đầu liền thấy Cố Hải Triều cả cứng ngắc đó.
“Anh cả, mau ăn . Người mời , chúng ăn thật ngon mới xứng với lòng thành của chứ.”
Cố Hải Triều cực kỳ căng thẳng, đầu tiên tới địa điểm cao cấp như , tay chân để cho phép.
“Anh… dùng nĩa dao.” Mặt đỏ bừng lên vì hổ.
Cố Vân Khê ảo não, cô sơ ý . Cô vội vàng giơ bàn tay nhỏ bé lên gọi cô phục vụ, ngọt ngào: "Chị ơi, ơn cho em xin hai đôi đũa, em cảm ơn chị.”
Cô lễ phép đưa một yêu cầu kỳ lạ, hơn nữa hợp tình hợp lý.