Cố Vân Khê thích ngắm ánh đèn rực rỡ khi màn đêm buông xuống, và cô cũng yêu thích sự phồn hoa, yên bình của thành phố khi lên đèn.
“Được. Vậy chúng mua một căn ở Thượng Hải , hiện tại giá bất động sản bên đó còn bắt đầu tăng nhiệt. Bên Hồng Kông vẫn còn cao, chờ thị trường hạ nhiệt chúng mua thêm một căn nữa trong thành phố. Ở khách sạn nhiều đôi khi cũng tiện lắm.”
“Nghe lời em hết." Tề Thiệu nhẹ nhàng ôm vai cô, dặn dò: "Chờ xong việc sẽ trở về ngay với em. Em ở nhà ngoan ngoãn, đừng thức đêm nữa. Sức khỏe của em quan trọng hơn bất cứ điều gì.”
Cố Vân Khê ngọt ngào, : "Biết , là ngoài ý thôi.”
Cả hai tận hưởng một bữa tối thịnh soạn, tay trong tay bước khỏi phòng ăn. Vài tên vệ sĩ lập tức vây quanh họ, chuẩn di chuyển về phía đoàn xe đang chờ sẵn đối diện để trở về.
Lúc bước xuống bậc thang, Cố Vân Khê bỗng dưng thấy tim đập nhanh hơn một nhịp. Cô cẩn thận trượt chân một cái, Tề Thiệu nhanh chóng cúi xuống đỡ lấy cô.
“Đoàng.” Một viên đạn sượt qua trán Tề Thiệu, x.é to.ạc khí.
Sắc mặt tất cả lập tức đổi. Đây là s.ú.n.g b.ắ.n tỉa!
Phạm Khắc Hiếu
Phản ứng đầu tiên của Tề Thiệu là ôm chặt lấy Cố Vân Khê, lùi gấp về phía nhà hàng, vì nó gần hơn so với đoàn xe của vệ sĩ.
Đám vệ sĩ lập tức nhao nhao dàn thế trận yểm hộ, rút s.ú.n.g phản kích.
, vị trí của tay b.ắ.n tỉa quá xa. Lại một viên đạn bay tới, mục tiêu vẫn nhắm thẳng Tề Thiệu.
Một vệ sĩ lao tới, đẩy mạnh hai ngã xuống đất. Cố Vân Khê va chạm mạnh xuống sàn đá, rên rỉ một tiếng, nhịn kêu lên.
Tề Thiệu hoảng loạn ôm lấy vợ: "Tiểu Khê, em chứ? "Rời khỏi đây , nhanh lên!" Cố Vân Khê sắc mặt trắng bệch, cô từng đối mặt với tình huống nguy hiểm đến mức dù trải qua hai đời, nên cô vẫn chút sợ hãi tột độ.
Phía vệ sĩ cũng phản ứng cực nhanh. Họ lập tức lái một chiếc xe tới, chắn ngay bậc thang, dùng xe cho đang ngã đất để ngăn cản tầm ngắm của tay b.ắ.n tỉa.
Đoàn Tề Thiệu chỉ còn cách cửa chính nhà hàng vài mét. lúc họ chuẩn xông trong, một chiếc sedan màu đen bất ngờ lao tới, cửa sổ hạ xuống, họng s.ú.n.g chĩa nhắm những đang ở gần đó bóp cò.
“Cẩn thận!” Tề Thiệu gầm lên, ôm chặt Cố Vân Khê, che chắn cho cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-642.html.]
Đám vệ sĩ cũng chịu kém cạnh, nhanh chóng phản kích . Họ nhắm b.ắ.n lốp xe. Ngay mắt , chiếc xe màu đen nhanh liền nổ tung ầm ầm, ánh lửa và khói bụi bốc lên mù mịt.
Trong lúc hỗn loạn, đám vệ sĩ nhân cơ hội kéo hai bên trong phòng ăn lánh nạn. Tề Thiệu vẫn hồn. Anh cúi đầu đang gọn trong vòng tay , chỉ thấy Cố Vân Khê m.á.u chảy đầy đầu. Gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô giờ nhuốm màu đỏ tươi, hai mắt nhắm nghiền, hề nhúc nhích.
“Tiểu Khê! Tiểu Khê! Em thương chỗ nào? Em đừng sợ! Mau gọi xe cứu thương, nhanh lên!”
Tại bệnh viện, Tề Thiệu cả phát run tựa vách tường lạnh lẽo. Đây là đầu tiên trong đời cảm nhận sự bất lực và sợ hãi đến tột cùng như .
Lạnh, cô quá lạnh. Hơi lạnh buốt từ cô truyền sang, khiến gần như đông cứng .
Tại thành thế ? Họ mới dùng bữa tối cùng , cô còn dựa lòng vui vẻ ngắm cảnh đêm, ríu rít, nhưng chỉ chớp mắt một cái ...
Là ai? Rốt cuộc là ai tay độc ác như ? Anh tuyệt đối sẽ buông tha đó!
Một giọng lo lắng vang lên ngay lúc đó: "Tề Thiệu, Tiểu Khê ? Con bé hiện tại thế nào ? Thật sự trúng đạn ? Bị thương ở ?"
Là Đổng . Vừa tin, ông vội vàng chạy đến, ban đầu còn thể tin chuyện là thật. Tề Thiệu sắc mặt trắng bệch, giọng khàn đặc: "Vẫn đang trong phòng cấp cứu. Mời tất cả bác sĩ giỏi nhất Hong Kong tới đây cho , kể nội khoa ngoại khoa, tiền bạc thành vấn đề.”
Đổng trấn an: "Cậu đừng hoảng, sẽ tìm ngay bác sĩ giỏi nhất Hong Kong." Trong lòng ông đang nóng như lửa đốt. Ông thực sự yêu quý Cố Vân Khê, xem cô như đứa cháu gái ruột thịt.
Ông gọi liền mấy cuộc điện thoại, gọi lẩm bẩm: "Sao thế ? Rốt cuộc là thằng khốn nào tay? Ai dám động đến của Đổng gia ngay tại Hong Kong ? nhất định túm cổ nó về!"
Hong Kong là một thành phố vô cùng phức tạp, nơi tụ tập đủ loại rõ phận. Chỉ cần lời qua tiếng là thể dẫn đến xung đột đổ máu.
Tề Thiệu dùng tay che mắt, bất cứ ai thấy vẻ mặt suy sụp của lúc : "Bọn họ nhắm , Tiểu Khê liên lụy."
Đổng chút sững sờ: "Cậu đắc tội với ai mà chúng tay tàn nhẫn đến mức ?"
" thù oán cá nhân với họ, trừ khi là..." Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Tề Thiệu: "Chuyện liên quan đến trận chiến sắp tới."