Cố Vân Khê đang ở phòng bên cạnh cũng suýt sặc nước bọt, đôi mắt khỏi mở to kinh ngạc. Cô nghiêng đầu sang, rõ ràng Hoắc Vân Sơn bên cạnh cô cũng bất ngờ như sét đánh. Anh ngờ Cố Như thể phát điên đến mức . Lúc cô còn khá bình thường, thể giao tiếp, tại bây giờ ...
Trong phòng, Tề Tĩnh kinh hãi lùi vài bước: "Cô đừng gần, đừng tới đây!"
Nhân viên phụ trách kịp thời giữ chặt Cố Như , nhưng cô lúc như phát điên, điên cuồng giãy giụa.
"Ông xã! Em là vợ mà, yêu em nhiều ? Anh còn bảo sẽ mua nhiều trang sức kim cương cho em, cũng dẫn em theo cơ mà..."
Tề Tĩnh xong tái mét mặt mày, cắt lời: "Thôi, thôi ! đến đây để cô nhảm. Nếu đầu óc cô thực sự vấn đề thì mau điều trị !"
"Anh ? Anh..." Ánh mắt Cố Như bỗng lóe lên một tia hung ác, cô thét chói tai, : "Anh vẫn quên Cố Vân Khê ? Cô c.h.ế.t , c.h.ế.t ! Một c.h.ế.t..."
Hai ở phòng sát vách đều lộ vẻ mặt khó tả, Hoắc Vân Sơn chợt cảm thấy biến thành một thằng ngốc lớn.
Sắc mặt Tề Tĩnh lúc cũng sa sầm xuống: "Câm miệng! cho phép cô nguyền rủa cô ."
Cố Như như oan ức, hốc mắt đỏ bừng, : "Rốt cuộc điểm nào bằng Cố Vân Khê? Cô cái gì chứ? Cả ngày chỉ giả vờ yếu ớt, nhu mì, mục đích chính là lừa gạt những gã đàn ông ngốc nghếch như các sập bẫy. Anh lừa ! Cô căn bản hề mỹ như , cô..."
Tề Tĩnh cô năng lung tung về Cố Vân Khê, cuối cùng thể nhịn nữa: " cực kỳ ghét những lòng đố kỵ như cô. Bản dựa nỗ lực của để phấn đấu, suốt ngày chỉ trừng mắt ghen ghét với khác!"
"Ông xã! Em mới là yêu nhất! Em cần gì cả, em chỉ cần yêu em thôi..." Cố Như kêu gào nức nở, trông vô cùng đáng thương.
Cảm xúc của cô hiện tại quá kích động, chỉ trong chốc lát bắt đầu hươu vượn. Bộ dạng của cô thật sự khác gì một bệnh nhân tâm thần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-629.html.]
Cố Vân Khê ở sát vách cũng thấy tinh thần nhẹ nhõm hơn, cô lẩm bẩm: "Chỉ thế thôi ?" Cô Cố Như xảy chuyện gì, nhưng rõ ràng cả cô gì đó thực sự . Cô đầy vẻ trêu chọc, : "Trong thời gian ngắn thể phân biệt , rốt cuộc là cô bệnh, là mấy lây bệnh ."
Hoắc Vân Sơn Cố Như vốn đang yên đang lành, nhưng thấy Tề Tĩnh liền nổi điên lên? mà... miệng cô (Cố Vân Khê) cũng thật độc địa quá .
"Thôi bỏ , đưa em về." Cố Vân Khê xem xong màn kịch , cô xoay định rời . Bỗng nhiên chân cô va thứ gì đó, suýt chút nữa ngã sấp. Hoắc Vân Sơn thấy vội vàng lao tới ôm lấy cô.
Động tĩnh lớn của hai kinh động đến ở phòng bên cạnh. Tề Tĩnh khỏi ngây , hỏi: "Sao cô cũng ở đây?"
"Ông xã! Cô là ai?" Cố Như hung hăng chằm chằm Cố Vân Khê: "Cô là con hồ ly tinh nuôi ở bên ngoài ?"
Tề Tĩnh thể tin nổi về phía Cố Như: "Cô nhận cô ?" Dù các cô cũng từng sống chung nhà nhiều năm. Cho dù hiện tại lâu gặp, cũng đến mức nhận chứ. Mặc dù Cố Vân Khê hiện tại trưởng thành, trở nên quyến rũ, xinh hơn nhiều, nhưng các nét khuôn mặt cô vẫn đổi.
Phạm Khắc Hiếu
Cố Vân Khê chớp chớp mắt, cô nhận chuyện càng lúc càng hấp dẫn . "Cô thử xem, nếu Tề Tĩnh là chồng của cô, hai kết hôn khi nào? Năm nay chỉ mới mười chín tuổi, vẫn đủ tuổi đăng ký kết hôn ."
"Chúng ..." Cố Như lập tức ngây , ngây dại Tề Tĩnh, hỏi: "Ông xã, hình như trẻ , chuyện gì xảy ?"
Cố Vân Khê thoáng rơi trầm tư. Rốt cuộc cô đang giả điên là thật sự trọng sinh (tái sinh) một nữa? Cô luôn cảm thấy gì đó cực kỳ kỳ quái.
Sự kiên nhẫn của Tề Tĩnh lúc đạt đến cực hạn: "Cố Vân Khê, chúng thể ?" Anh ở đây thêm một giây nào nữa. Cảm giác tai liên tục một phụ nữ điên cứ liên tục gọi 'ông xã' khiến thật sự chịu nổi. Mỗi Cố Như xuất hiện đều mang đến cho những cảm giác tồi tệ. Anh chỉ cầu mong kiếp bọn họ bao giờ gặp . Từng lời cô đều mang theo độc, thật sự quá ghê tởm.
Chỉ là, tại cô khẳng định chắc chắn rằng thích Cố Vân Khê như ?