“Thôi nào, tập trung ăn cơm . Gầy là em giận đấy nhé.”
Cúp điện thoại, Cố Vân Khê thức ăn bàn, bỗng nhiên chút mất mát. Ăn cơm một quả thực cô đơn, tự dưng thấy buồn thiu.
Cô thừa nhận, cô nhớ thật.
Cô đ.á.n.h dấu một vòng tròn đỏ chót lên cuốn lịch. Ngày mai cô sẽ cố gắng tan tầm sớm một chút để cùng chồng ăn cơm tối.
Chạng vạng ngày hôm , cô thu dọn đồ đạc về nhà, cửa thấy một đàn ông, đó chính là Hoắc Vân Sơn.
“Anh họ, rảnh rỗi đến đây?”
Hoắc Vân Sơn trông vẻ mặt phức tạp, : "Em còn nhớ Cố Như ?”
Cố Vân Khê khựng , nhưng nhanh cô bình tĩnh , : "Đương nhiên , Cố Như, con gái chú hai. Cô cứ thích kiếm chuyện với em, đó tự chui đầu rắc rối, tống xuống một vùng sơn thôn hẻo lánh . Anh họ, ?"
Lời cô tưởng chừng đơn giản, nhưng trong đó bao hàm bộ tiền căn hậu quả của chuyện, bao gồm cả những thù hận tư nhân giữa hai .
“Bây giờ cô đang ở trong tay bọn .” Hoắc Vân Sơn cô thật sâu, bọn họ đều tra chuyện liên quan đến Cố Vân Khê. "Cô gặp em.”
Kỳ thật, Cố Vân Khê cô trốn khỏi cái sơn thôn nhỏ từ lâu, nhưng cô chẳng quan tâm cô , mà cô cũng lười điều tra những chuyện . Dù , Cố Như sớm thể uy h.i.ế.p cô.
"Chậc chậc, cô dai dẳng như con gián . Lần gây chuyện gì nữa ?”
Hoắc Vân Sơn im lặng, bỗng nhiên ném một quả b.o.m hạng nặng cho cô: "Cô , cô là ‘tái sinh’.”
Cố Vân Khê:...
Cô nhịn thốt : "Ý là cô sống nữa ? Đầu óc cô vấn đề ?”
Tái sinh ? Cô đang trò gì chứ?
Phạm Khắc Hiếu
Hoắc Vân Sơn hé miệng, : "Cô còn em cũng .”
Cố Vân Khê bật thành tiếng: “Phốc ha ha. Cô nhầm to . Bảo em là ‘tái sinh’ còn bằng bảo em là ngoài hành tinh lái phi thuyền xuyên . Nghe còn ngầu hơn nhiều!”
Khóe miệng Hoắc Vân Sơn khỏi một trận co rút, cô rốt cuộc là vô tâm là ngây thơ đến mức đây? “Em gặp cô ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-628.html.]
Cố Vân Khê nghiêm túc suy nghĩ một chút, : "Thôi, cứ gặp một . Em đang rảnh, tiện cô bịa chuyện xem thế nào, cho em thêm cảm hứng sáng tạo mới.”
……
Trong lòng thành phố , luôn những căn cứ bí mật tọa lạc ở những nơi ai ngờ tới. khi Cố Vân Khê ở trong xe chỉ nhàn nhạt liếc mắt xung quanh một cái, cô cũng hề tỏ tò mò quá mức.
Đến nơi, Hoắc Vân Sơn dẫn đường , Cố Vân Khê một mực vẫn giữ im lặng.
Bỗng nhiên, cô chút sửng sốt, : "Ồ, Tề Tĩnh ?"
Hoắc Vân Sơn về phía bóng phía , : ", Cố Như chỉ đích danh gặp . Trước khi gặp thì cô sẽ cái gì cả.”
Bọn họ đối với cái ‘tái sinh’ thật sự là cảm thấy hứng thú. Nếu đúng thật là như thì bọn họ thể thăm dò cô thử xem mấy chục năm đất nước bọn họ sẽ như thế nào.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chuyện ‘tái sinh’ là thật, nhưng dù cứ thử xem, một chút thì cũng chịu thiệt gì.
Cố Vân Khê khẽ suy nghĩ một chút, : "Có thể lén ?”
Thấy bộ dáng gian xảo của cô, Hoắc Vân Sơn tâm tình hiện tại của là đây?
"Em đúng là tò mò quá mức đấy.”
Cố Vân Khê hợp tình hợp lý : "Chẳng em hiếu kỳ cỡ nào ? Đây là tố chất thiết yếu của bất kỳ nhân viên nghiên cứu khoa học kỹ thuật nào, nhất là tụi em.”
“Thôi , chịu thua em. "Hoắc Vân Sơn dứt khoát đưa cô tới một căn phòng cách âm khác, nơi thiết lén tối tân để cô thể nắm bắt động tĩnh từ phòng bên cạnh.
Tề Tĩnh hiểu chuyện gì đang xảy , của quân đội trực tiếp dẫn đến đây. Hiện tại mơ hồ cực kỳ căng thẳng, rốt cuộc xảy chuyện gì.
Mãi đến khi thấy Cố Như, phản ứng đầu tiên của là: Thật là xúi quẩy! Anh phụ nữ lừa gạt nữa . Rốt cuộc kiếp nợ cô cái gì cơ chứ?
Cố Như mặc một bộ quần áo xơ xác, trông vô cùng gầy rộc. Cô thất thần đó, ánh mắt trống rỗng như mất hồn.
Nghe thấy động tĩnh, cô chậm rãi đầu sang, thấy Tề Tĩnh liền lao tới, gọi lớn: “Ông xã!”
Câu đó của cô chẳng khác nào tiếng sét đ.á.n.h ngang tai .