“Là George, Giám đốc điều hành của Uy Nhuyễn.”
Người Mạc gia xong đều kinh ngạc tột độ: “Trời ơi! Một nhân vật cỡ đó mà cũng đến ư?” Cảm giác đẳng cấp của tiệc cưới lập tức nâng lên tầm cao mới.
Có buột miệng hỏi câu đó ngay mặt George.
George dựa lưng một cách nhàn nhã, nhưng thần thái của một nhà lãnh đạo thương trường lão luyện bộc lộ rõ ràng. Ông nhướng mày: “ từng hợp tác với Cố Vân Khê. Cô bán trang web email do chính sáng lập cho .”
Cách ông kể lể hờ hững như càng dấy lên sự tò mò của tất cả mặt. Một nhịn hỏi thẳng: “Cụ thể cô bán cho ngài với giá bao nhiêu?”
George nhấp một ngụm rượu, vẻ mặt vô thưởng vô phạt: “Cũng đáng kể lắm, vỏn vẹn năm trăm triệu đô la thôi.”
Vừa dứt lời, cả hội trường lập tức xôn xao. 500 triệu USD? Họ nhầm ?
Nếu là giáo viên bình thường, giá trị 500 triệu đô la? Giáo viên nào thể "bình thường" với cái giá đó?
Các học sinh lớp đặc huấn chỉ giáo viên nhà cực kỳ trâu bò, nhưng ngờ trâu bò đến mức độ , quá kinh hãi.
Giàu đến , mà vẫn lặng lẽ giáo viên. Quả là tâm hồn phong phú.
Nhóm học giả lão luyện do ông Triệu mời đến xong hề bất ngờ. Lãnh đạo cấp cao khi đó Cố Vân Khê quyên góp một tỷ đô la Mỹ, đoán chừng gần như là tổng tài sản cô kiếm .
Chỉ ông già phiền phức George , rốt cuộc là đang yên tâm về chuyện gì đây?
Cố Vân Khê bước tới, lòng thầm đ.ấ.m cho ông một trận. “George, ông mau câm miệng .”
Cô sớm lòng hẹp hòi, nhưng nghĩ tới ông dám chọn tình huống để khó cô.
Không cô chỉ gửi hai cái email nhóm ? Thật là hẹp hòi.
George mơ hồ chút tự đắc: “Đánh cược của chúng đây còn tính ?”
Cố Vân Khê lạnh lùng ông : “Đương nhiên, mười năm gặp , kết quả ông thua là điều định sẵn.” Đây là George ép cô, cái tên hỗn trướng khốn nạn !
Jennifer cạnh George bỗng xen : “Cô Cố, luận văn nghiệp của cô đăng tạp chí khoa học hàng đầu, nhiều tôn sùng là một bài kinh điển, khiến các giáo sư của những trường đại học danh tiếng liên quan thảo luận. Cô nghĩ về thành tựu ?”
Cố Vân Khê kiêu căng cũng chẳng hề nịnh hót, bình thản vinh nhục: “Rất , cuối cùng cũng đặt một dấu chấm viên mãn cho quá trình học tập chăm chỉ của .”
Jennifer chút bất ngờ, cô gái quá bình tĩnh: “Sau khi về nước, cô sẽ việc ở ? Liệu cô trọng dụng ở đó ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-610.html.]
Cố Vân Khê im lặng, cô thật lâu. Người thực sự chỉ là một nhân vật tiền bình thường thôi ?
Phạm Khắc Hiếu
“ giảng viên đại học, đào tạo một nhóm sinh viên xuất sắc. khi kết hôn, lựa chọn lui về chăm lo cho gia đình và dành phần lớn thời gian quản lý việc nhà.”
Tề Thiệu một bên thấy câu đột nhiên cúi đầu cô. Cô gì? Hắn nhầm chứ?
thấy nụ nhạt quen thuộc, Tề Thiệu lập tức hiểu , cô đang cố tình trêu chọc đây mà.
Jennifer đ.á.n.h giá Cố Vân Khê, vẻ mặt tiếc nuối. “Nếu như cô ở nước Mỹ phát triển, chừng thể trở thành Tiến sĩ hàng đầu của Viện Khoa học Quốc gia nước Mỹ. Cô cảm thấy hối tiếc ?”
“Sẽ , bởi vì đạt những thành tựu mà khác phấn đấu cả đời. Ở giai đoạn hiện tại, càng hưởng thụ cuộc sống yên bình hơn.” Cố Vân Khê thản nhiên khoe khoang. “Tất cả nỗ lực, suy cho cùng chẳng cũng hướng đến mục đích hưởng thụ cuộc sống ?”
George bỗng nhiên ha hả. Cố Vân Khê lạnh lùng sang: “George, ông cái gì?”
Khách mời mà đến, đáng lẽ cô nên để cho bọn họ tham dự.
George ha ha: “ nào đó đang hươu vượn.”
Cô bề ngoài thì vẻ nhu nhược, nhưng trong lòng ẩn chứa dã tâm bùng cháy.
Ai thể đạt bằng tiến sĩ kép trong sáu năm? Ai thể lăn lộn trong các hạng mục nghiên cứu quân sự bí mật?
Cố Vân Khê cũng điều , nhưng thế thì ?
“ , vẻ ông vẫn còn nhận thức con thật của . Ông quen thốt những lời hoang đường, là một loại gian thương bất chính, lòng hiểm độc, dám chà đạp lên pháp luật của các nhà nước tư bản thế giới chỉ vì lợi ích cá nhân.”
George: “...”
“Cô vẫn hung dữ như . Đây mới là con thật của cô, giả bộ ngọt ngào gì.”
Nhìn hai đột nhiên xé toang , tất cả đến ngây .
Cố Vân Khê cố kìm nén sự thôi thúc tay: “Hôm nay là ngày vui của . Nếu ông còn dám thốt dù chỉ một câu khó , sẽ lập tức ném ông khỏi đây. Đến lúc đó, sẽ thông báo cho thế giới ông mất mặt như thế nào, đường đường là khách mời đám cưới của khác nhưng bao lâu đuổi thẳng cổ.”
Vẻ mặt của George rạn nứt từng tấc một. Nếu so về độ tàn nhẫn, cô là tàn nhẫn nhất.
“Cô đồng ý chuyển giao quyền quản lý từ xa (backdoor) của trang web email cho , chẳng lẽ cô đổi ý ?”