Hoắc Vân Sơn liếc xéo cô: “Cái con bé vô lương tâm ! Đồ ăn thức uống, sinh hoạt hằng ngày của em đều do chính tay đây sắp xếp đó.”
Đương nhiên, quan trọng hơn cả vẫn là công tác đảm bảo an cho cô.
Cố Vân Khê hề rằng cấp bậc an ninh bảo vệ cô tăng lên một bậc, từ lúc cô lên máy bay về nước cho đến khi hạ cánh xuống mặt đất, tất cả đều áp dụng các biện pháp an ninh nghiêm ngặt nhất.
Cố Vân Khê lập tức đổi thái độ, ngọt xớt: “Em cảm ơn họ nhiều lắm! Em còn đặc biệt mang quà về cho và ông ngoại nữa đó.”
Hoắc Vân Sơn ngạc nhiên: “Về gấp thế , em còn nhớ mang quà cho và ông đấy?”
Phạm Khắc Hiếu
Anh bộ những chuyện cô gần đây. Vừa nể phục, thấy lo lắng cho cô.
Cô bé quả là gan trời, dám gây chấn động nước Mỹ mà vẫn bình an vô sự trở về. Thật đáng nể.
, sợ cô sẽ lúc giẫm vũng lầy.
“Quà thì nhất định , ai bảo là họ của em cơ chứ.”
Hoắc Vân Sơn bó tay cái miệng ngọt xớt của cô: “Em đúng là quá giỏi nịnh hót.”
Cố Vân Khê hì hì họ. Sáu năm qua, họ cũng lập gia đình và con, nhưng trông chẳng đổi là bao. “Lần nào đó, giới thiệu chị dâu và mấy đứa cháu đáng yêu của em cho em gặp mặt nhé.”
Hoắc Vân Sơn tươi: “Lãnh đạo sẽ sớm gọi em đến gặp mặt thôi, em nên chuẩn là .”
“Thế còn George?”
“Anh nhờ của Cục Ngoại Vụ tiếp đón ông , đưa ông tham quan Thủ đô cho bận rộn.” Hoắc Vân Sơn khéo léo điều George , nhiệm vụ chính của lúc là đảm bảo an tuyệt đối cho Cố Vân Khê.
Ngày thứ ba, Cố Vân Khê liền nhận cuộc gọi đến gặp Lãnh đạo. Cô nhanh chóng một bộ trang phục chỉnh tề, cầm tư liệu mới xong cửa.
Lần đến Quốc Tân Quán, Cố Vân Khê còn tâm trạng thưởng thức phong cảnh xinh đường .
“Nơi thật , trách nguyên thủ các quốc gia khi đến công du đều nghỉ chân ở đây.”
Hoắc Vân Sơn im lặng quan sát cô. Rốt cuộc cô là vô tư vô lo, là quá dũng cảm? Anh còn thấy căng thẳng cô, nhưng cô thản nhiên, chút bồn chồn lo lắng nào.
Đây đầu tiên Cố Vân Khê gọi đến, cô quen .
Hoắc Vân Sơn ngăn ở cửa, Cố Vân Khê trấn an họ bằng ánh mắt, tự tin bước theo nhân viên công tác phòng khách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-571.html.]
Vẫn là dáng quen thuộc , chỉ là tóc bạc nơi thái dương điểm nhiều hơn, gương mặt ông hiện rõ những dấu vết của sự lao tâm khổ tứ, cống hiến hết vì đất nước.
Cố Vân Khê tự nhiên hào phóng : “Cháu chào bác, cháu tới nữa ạ.”
Vị Lãnh đạo giật một chút. Cố Vân Khê một trang phục nghiêm túc chỉn chu, giống lớn, nhưng đôi mắt đen nhánh vẫn trong suốt sáng ngời như cũ.
“Tiểu Khê , chúng sáu năm gặp, chớp mắt cháu trưởng thành . Chỉ là cháu vẫn gầy quá, ăn uống bồi bổ cho khỏe mạnh nhé.”
Vị Lãnh đạo bảo nhân viên mang bánh điểm tâm lên: “Nghe cháu thích ăn loại bánh mới lò , cứ nếm thử . Nếu thấy hợp khẩu vị thì lát nữa mang mấy hộp về.”
“Dạ .” Cố Vân Khê tiện tay cầm lấy một miếng bánh lên ăn, đó giới thiệu sơ lược tình hình học tập của trong sáu năm qua ở Mỹ.
Tuy rằng vị Lãnh đạo ít, nhưng vẫn chú tâm lắng .
Trong sáu năm, cô thành ba chuyên ngành và xuất sắc lấy hai bằng Tiến sĩ.
“Nói cách khác, cháu học cả ba chuyên ngành: Khoa học máy tính, Kỹ thuật điện tử, và Vật lý vô tuyến điện?”
Cố Vân Khê vui vẻ gật đầu: “ ạ, cháu còn lấy giải thưởng Người mới của ngành công nghiệp dữ liệu thông tin điện tử, phát biểu hai mươi mấy bài luận văn trong tạp chí khoa học đầu, đáng tiếc…”
Cô dừng một chút, mặt lộ vẻ tiếc nuối.
Vị Lãnh đạo hỏi: “Đáng tiếc cái gì?”
“Mười phần năng lực chỉ dám lộ tám phần, dám quá xuất sắc hoặc nổi bật.” Cô khẽ thở dài. “Cháu sợ nếu biểu hiện quá ưu tú thì sẽ thể trở về nước.”
Vị Lãnh đạo im lặng. Ông hiểu nỗi tiếc nuối của cô. Rõ ràng cô thể trở thành nhân vật hàng đầu trong giới học thuật quốc tế, nhưng vì để thể trở về phụng sự đất nước, cô buộc che giấu phần nào thực lực.
Nếu cô ở Mỹ, sự giàu sang phú quý thiếu, thành tựu học thuật cũng sẽ vô cùng rực rỡ.
cô vẫn lựa chọn về nước. Tấm lòng son cho cảm động thôi.
Sự hy sinh của cô, bọn họ đều thấy.
Cố Vân Khê lau mặt, khóe miệng khẽ nhếch, lộ nụ ngọt ngào. Cô mỉm : “Nhìn thì thấy chẳng gì là thiệt thòi cả. Cháu thể đem tài năng của cống hiến cho Tổ quốc, đó mới là điều hạnh phúc nhất.”
“Cháu .” Vị lãnh đạo cảm khái, đây chính là mang hoài bão lớn. Ông xúc động vì chính những nhân tài với tình yêu quê hương mãnh liệt như thế giúp đất nước vượt qua khó khăn, trở thành một cường quốc hiện đại chỉ trong vài thập kỷ.