Có tiếng gõ cửa. Tề Thiệu mang đồ ăn khuya tới.
Cố Vân Khê thấy đĩa thịt kho tàu, đôi mắt cô lập tức sáng rực lên.
Cô gắp một miếng thịt kho bỏ miệng. Mùi thơm ngào ngạt lan tỏa ngay lập tức, ngon thể tả. Ăn kèm với một muỗng cháo trắng mềm mịn, thật sự là tuyệt.
“Anh tự ngoài mua ?”
“Ừ, em thích ăn cái .” Tề Thiệu thấy cô ăn ngon như , tự nhiên sinh cảm giác thỏa mãn. “Ăn xong nên nghỉ ngơi sớm một chút, chuyện gì thì gác , để sang ngày mai tiếp tục .”
Cố Vân Khê khẽ lắc đầu: “Kết thúc công việc sớm là muộn. Có một việc chỉ là rõ ràng nhất.”
Tâm trí cô luôn kiên định việc, Tề Thiệu khuyên cô. “Em cần lo lắng cho bà .”
“Hả? Bà nội của em?” Cố Vân Khê sửng sốt một chút.
Tề Thiệu nhẹ giọng . “Thái độ của quản gia chính là thái độ của chưởng môn gia tộc Adams. Quản gia kính trọng bà nội của em.”
Anh thể thấu đáo chuyện, từ những chi tiết nhỏ nhặt mà phân tích nhiều vấn đề đằng .
“Việc bà nhắn nhủ em rằng nếu gặp chuyện bất trắc thì hãy tìm đến gia tộc Adams để xin giúp đỡ, chứng tỏ địa vị của bà hề nhỏ.”
Cố Vân Khê tán thành phân tích của . Vậy là đủ .
Cô chợt nghĩ: “Nếu Mạc lão phu nhân tình địch của những c.h.ế.t, ngược còn sống như , liệu bà tức c.h.ế.t ?”
Cô càng nghĩ càng thấy kích động: “Không , phá hỏng tâm trạng của bà mới .”
Cô gửi tin nhắn cho Chị Triệu: “Chị Triệu, gọi điện liên tục cho Mạc lão phu nhân. Gọi cho đến khi nào bà dậy và nhấc máy thì thôi.”
Khóe miệng Chị Triệu giật giật: “Nửa đêm còn gây chiến ?”
Cố Vân Khê: “ .”
Chỉ chốc lát , giọng gầm gừ giận dữ của Mạc lão phu nhân truyền qua micro. “Cố Vân Khê, mày cái quỷ gì ? Có giờ là hơn nửa đêm ? Giờ Hong Kong với giờ nước ngoài chênh mười mấy tiếng, mày ?”
Chất lượng giấc ngủ của bà vốn kém, thật vất vả mới giấc ngủ, còn gặp ác mộng.
Cố Vân Khê nâng cằm khẽ: “ một chuyện vui chia sẻ với bà.”
“Việc vui?” Tinh thần Mạc lão phu nhân chấn động, chẳng lẽ là cô định cho họ thêm tiền?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-568.html.]
Đã quen với cuộc sống phú quý, bà sớm chịu nổi cảnh thiếu thốn. “Chuyện gì?”
Cố Vân Khê nhếch môi, giọng điệu đầy khiêu khích: “ tìm thấy bà nội của . Chính là Tô Mạn Châu đó…”
Không đợi cô xong, Mạc lão phu nhân liền phát một tiếng thét chói tai, “Không thể nào! Mày bậy.”
Cố Vân Khê lạnh một tiếng: “Bây giờ bà quyền cao chức trọng, ở nước Mỹ hô phong hoán vũ, trong đó còn kể đến một phần ‘công lao’ nhỏ của bà.”
Thanh âm Mạc lão phu nhân phát run, nhưng ngoài miệng vẫn ngoan cố: “Cố Vân Khê, mày dối cũng thèm kịch bản ? Nếu bà còn sống, thể trở về trả thù tao?”
“Trả thù? Ha ha, bà nghĩ tới khả năng ? Bà nội ruột của căn bản thèm bận tâm đến mấy trò vặt vãnh đó của bà!” Cố Vân Khê cách đả kích nhược điểm của đối phương. Cô rõ thế nào để đối phương chịu đòn đau chí mạng nhất.
“Bà thật t.h.ả.m hại. Bà dùng hết tất cả thủ đoạn đối phó với kẻ địch do bà tự tưởng tượng, nhưng căn bản để hạng tép riu như bà mắt. Bà quá nhỏ bé và chẳng đáng một xu, bà nội của quên bà sạch sẽ từ lâu .”
“A a a…” Mạc lão phu nhân đả kích.
Đêm hôm khuya khoắt, Cố Vân Khê thành công khiến tinh thần Mạc lão phu nhân sụp đổ. Cô lập tức cảm thấy tinh thần cực kỳ sảng khoái, mệt mỏi tan biến. Quả nhiên, niềm vui xây dựng nỗi đau của kẻ thù đúng là một cảm giác thể chối từ!
Sáng sớm hôm , Cố Vân Khê thức dậy liền nhận tin tức. Tối qua Mạc lão phu nhân đưa bệnh viện cấp cứu ngay trong đêm, là bệnh tim đột nhiên phát tác.
Khóe miệng cô nhếch lên. Cô về phía quản gia gia tộc Adams: “Phiền ông chuyện với Tô Mạn Châu một tiếng.”
Bất kể như thế nào, coi như là cho bà một câu trả lời thỏa đáng.
Phạm Khắc Hiếu
“Vâng, tối qua phu nhân dặn, nếu điều kiện cho phép, bà về quê thăm mộ tổ tiên một chuyến. Bà , nếu duyên thì sẽ gặp .”
Cố Vân Khê bất ngờ, "Nói cách khác, bà tạm thời đổi ý?"
“Được, nếu ảnh chụp, sẽ gửi qua bưu điện. Tạm biệt.”
Đoàn Cố Vân Khê và Tề Thiệu chiếc xe màu đen, thẳng đến cửa khẩu của bến cảng, xếp hàng thông quan.
George bám theo sát nút, cầm giấy thông hành tạm thời trong tay, lòng vẫn còn lo lắng. Ông thầm nghĩ, thật là chuyện thể giải quyết thỏa chỉ trong một đêm?
“Thật sự vấn đề gì chứ? Có thể thuận lợi thông quan ?”
“Ông cứ yên tâm.” Cố Vân Khê liếc mắt. Chẳng chỉ là mấy tấm giấy thông hành tạm thời thôi ? Với tầm ảnh hưởng của Tề Thiệu bây giờ, việc đơn giản như ăn bữa sáng.
Đây là đầu tiên George đến Hồng Kông, nhưng cấp của ông thu thập nhiều tư liệu liên quan.