Cố Vân Khê bất ngờ. Cứ thế mà êm trôi qua ư? Không truy cứu? Mọi chuyện thuận lợi đến ngờ.
Cô nghĩ rằng sẽ trả một cái giá kha khá mới thể giải quyết dứt điểm.
“Điều đó là đương nhiên, đương nhiên .”
Cô vui vẻ hẳn lên, năng ngọt xớt như rót mật tai: “Gia chủ của ông quả là đại nhân đại lượng, là khoan dung nhất mà từng gặp. Phiền ông gửi lời xin chân thành đến Ngài .”
Nhìn khuôn mặt rạng rỡ, tràn đầy sức sống của cô, vị quản gia sững sờ, chút thất thần: “Cô giống cô .”
Cố Vân Khê cảnh giác ngay lập tức: “Giống ai?”
Quản gia trả lời câu hỏi của cô, mà hỏi ngược : “Cô thể kể đôi chút về thế của và trong gia đình ?”
Cố Vân Khê càng thấy kỳ lạ: “Hả? Sao ông chuyện ?”
Lẽ nào họ nhắm nhà cô? Không cần thâm sâu đến mức đó chứ?
Quản gia nhận sự đề phòng của cô, trong lòng cảm xúc hỗn loạn thôi: “Là gia chủ của , Ngài .”
Phạm Khắc Hiếu
Cố Vân Khê cảm thấy chột , chậm rãi đáp: “Cha mất sớm, chỉ bốn em chúng sống nương tựa lẫn . Anh cả thì buôn bán, trai thứ đang học, còn chị gái cũng đang gây dựng sự nghiệp riêng.”
Quản gia vô cùng kinh ngạc: “Mất sớm? Cha cô mất như thế nào?”
Thái độ của quản gia quá nhiệt tình một cách bất thường, khiến Cố Vân Khê nheo mắt. “Cha qua đời vì cứu hỏa, năm đó ông mới hai mươi bảy tuổi, mất ở độ tuổi nhất, thật đáng tiếc. Mẹ sinh con xong tổn thương cơ thể, thêm dinh dưỡng kém và nỗi buồn đau triền miên nên sinh bệnh qua đời.”
“Ông thể cho xem ảnh của cha cô ?” Lời của quản gia vượt quá giới hạn quan tâm thông thường.
Lúc , Tề Thiệu cũng ý thức sự bất thường, thẳng dậy, ánh mắt đề phòng chằm chằm đối phương.
Cố Vân Khê suy nghĩ nhanh chóng, cố gắng suy đoán dụng ý của quản gia và vị gia chủ : “Ảnh chụp? từng thấy bao giờ.”
“Không ảnh cưới ? Giấy tờ tùy cũng ?” Dường như quản gia tin những lời , cho rằng cô đang cố tình từ chối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-566.html.]
Cố Vân Khê nhíu mày, ảnh chụp quả thật . Ngày gia cảnh quá nghèo, đến bữa cơm trắng còn chật vật, ai dám bỏ vài chục tệ để chụp ảnh kỷ niệm?
“Chuyện cụ thể thì hỏi cả của . Lúc cha qua đời còn nhỏ, ấn tượng sâu sắc về họ.”
Cô hỏi thẳng: “ vì gia chủ và ông quan tâm chuyện gia đình chúng đến ?”
Quản gia trả lời, chỉ lấy một hộp gấm trong túi áo: “Có nhờ tặng cô một món quà.”
Cố Vân Khê hứng thú: “ thể mở xem ?”
“Có thể.”
Cố Vân Khê định mở , Tề Thiệu đoạt lấy. Anh cẩn thận mở chiếc hộp.
Không vật phẩm nguy hiểm, mà là một sợi dây chuyền vàng mặt hình trái tim, kiểu dáng cũ kỹ như món đồ từ vài chục năm .
Vẻ mặt Cố Vân Khê mờ mịt, tình huống gì đây? Ai gửi cho cô một sợi dây chuyền cũ kỹ?
Tề Thiệu kiểm tra hồi lâu, bỗng nhiên thốt lên ngạc nhiên: “Ồ, cơ quan bên trong.”
Không ấn chỗ nào, mặt dây chuyền trái tim vàng kêu "lạch cạch" mở .
“Có ảnh.”
Đó là ảnh chụp một nhà ba , đàn ông tuấn, phụ nữ ôn nhu, khí chất đều tầm thường. Một nhà ba tạo nên bức tranh hài hòa mắt, đầu tựa mật.
Mà tay của phụ nữ trong ảnh đang cẩn thận ôm lấy một đứa trẻ còn quấn tã lót.
Cố Vân Khê kỹ mấy cũng chỉ thấy quen mắt, trong thoáng chốc cô thể nhớ đây là ai.
Tề Thiệu vài , trong đầu chợt hiện lên một chút hồi ức. À, nhớ !
“Tiểu Khê, em nhớ ? Đây là…”