Cố Vân Khê khẽ lắc đầu, tươi: "Thầy ơi, nếu dịp, thầy hãy ghé thăm đất nước chúng em du lịch nhé. Khi đó em sẽ dẫn thầy tham quan một vòng. Đất nước chúng em rộng lớn, phong cảnh rực rỡ và đa dạng. Văn hóa thì phong phú và nhất. À, còn tám nền ẩm thực lớn, mỗi tỉnh những món ngon đặc trưng khác nữa.”
“Nghe vẻ tệ, cơ hội nhất định sẽ .” Giáo sư Miller vẻ lo lắng, : " trao đổi với Hiệu trưởng , em mau tập trung luận văn , cố gắng nghiệp sớm một chút về nước."
“Được.” Cố Vân Khê mở máy tính xách tay, nhập mật mã, : "Lúc em hai bản sơ thảo khác , nhưng cho thầy xem. Hiện tại em sẽ gửi email cho thầy. Thầy xem cái nào thích hợp hơn, em sẽ tiếp tục tiếp.”
Cô thuần thục gửi bản nháp đến hộp thư điện tử của Giáo sư Miller.
Giáo sư Miller mười ngón tay linh hoạt tung bay bàn phím của cô, đột nhiên hỏi: "Trung tâm Hàng Vũ trụ kết nối mạng Internet bên ngoài ?"
Động tác Cố Vân Khê dừng . Vài giây , cô mới trả lời: "Chỉ mạng nội bộ.”
Không gian bỗng chốc rơi sự tĩnh lặng khó tả.
Phạm Khắc Hiếu
Không qua bao lâu, Cố Hải Ba chạy tới: "Tiểu Khê, ông chủ của Uy Nhuyễn gặp em.”
Hiện tại, các hoạt động biểu tình của sinh viên đại học đang ngày càng mạnh mẽ. Anh là giữa kích động và thúc đẩy các hoạt động , nên bận tối mắt tối mũi.
Đã dám tổn thương em gái , tuyệt đối sẽ tha thứ.
Cố Vân Khê thò đầu ngoài cửa sổ, quả nhiên, một chiếc Cadillac dừng ở cửa từ lúc nào. "Cho ông .”
George cầm ô bước , bất ngờ khi thấy Giáo sư Miller cũng mặt, đó ông chào hỏi một tiếng đầy khách sáo.
Giáo sư Miller thuận thế dậy cáo từ.
Cố Vân Khê Cố Hải Ba một cái, : "Anh, tiễn thầy .”
Đợi đám hết, George lập tức sầm mặt , gầm lên một tiếng đầy giận dữ: "Cố Vân Khê!"
“Lớn tiếng cái gì?" Cố Vân Khê liếc xéo ông , dửng dưng đáp: "Tai điếc."
George chỉ thẳng mặt cô, cơn giận bốc lên tận đỉnh đầu: "Cô còn dám biến hòm thư điện tử trang web của thành công cụ để cô lợi dụng, kích động các thế lực khắp nơi gây rối! Cô mấy ngày nay chính quyền gây áp lực khủng khiếp lên ? Cô ăn kiểu gì ? Cô còn đạo đức kinh doanh ? Sau còn ai dám hợp tác với cô nữa chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-554.html.]
Cố Vân Khê vẫn điềm nhiên, thong thả nhâm nhi đồ ăn vặt. Cô đột ngột hỏi một câu: "Ông nổi nóng ghê nhỉ. Có ăn kem bánh ngọt để hạ hỏa ?"
“Không cần!” George tức tối trừng mắt, lúc đang phát hỏa, thể ăn uống gì?
Cố Vân Khê múc một muỗng bánh kem, bỏ miệng, vẻ mặt hưởng thụ, : "Ngon thật đấy."
George sắp tức đến nơi, gằn giọng: "Trả tiền. Cô mau trả hết tiền đó cho !"
Cố Vân Khê chê ông quá ồn ào, bất mãn đáp: "Đừng voi đòi tiên. Chuyện đó thiếu chút nữa là thành công còn gì."
"Cô hại t.h.ả.m quá , giờ cả thế giới đều đang dán mắt trang web đó..." George lải nhải ngừng, vẻ một chịu đựng quá nhiều ấm ức.
Cố Vân Khê nhếch mép khẩy. Ai cũng là cáo già ngàn năm cả, còn bày đặt đóng kịch thế gì. Với địa vị và sức ảnh hưởng hiện tại của ông , chính quyền còn chẳng dám động đến một cọng tóc. Ông ầm ĩ lên thế , đơn giản là vì vớt vát thêm lợi ích mà thôi.
"Vậy nên, lượng dùng đăng ký trang web của ông tăng vọt lên hơn 50 triệu. Đây là một chiến dịch quảng bá cực kỳ thành công, và ông nên thanh toán cho một khoản phí dịch vụ tương xứng với công sức đó."
George: "..." Cô gái thực sự quá thông minh.
Cố Vân Khê còn lạ gì mấy trò vặt vãnh của lão cáo già . Cô thẳng thắn đề nghị: "Thế , trả tiền cho ông, ông trả trang web cho ."
George lập tức cự tuyệt cần suy nghĩ, : "Đừng mơ mộng! khổ sở lắm mới đưa trang web đạt đến quy mô như hiện tại, cô đừng hòng độc chiếm nó."
"Thì , ông tiền, giữ trang web. là quá tham lam và điều." Cố Vân Khê ông là một nhà tư bản điển hình với lòng hiểm độc, loại thể trắng thành đen, nhưng cô ngờ ông thể trơ trẽn đến mức .
George biện minh hùng hồn: "Bởi vì, cô chơi khăm và giáng cho một cú sốc lớn đến thế. Cô mấy ngày nay chịu áp lực dư luận lớn đến mức nào ?"
" còn chê ông là đồ phế vật chứ. Chỉ chút chuyện cỏn con chịu nổi, tố chất tâm lý kém cỏi như , ông nên sớm bán công ty về hưu dưỡng già ." Cố Vân Khê bĩu môi, lời mang tính sát thương cực cao. "Nếu đến lúc đó, sẽ ngại tiếp quản giúp ông ."
Không đời nào! George cảm thấy mệt mỏi cả tinh thần, quả thật ông còn cách nào với cô gái . Cô mềm cứng đều ăn, quá ngoan cố .
"Cho thêm một phần bánh kem nữa ." Không ăn thì phí! Đồ ngọt bụng, nhanh chóng xoa dịu tâm trạng nóng nảy của ông . "Cô gì mà."