Tại nhà hàng, Cố Vân Khê thản nhiên c.ắ.n từng miếng pizza phô mai bò béo ngậy. Phong thái tùy tiện , kết hợp với vẻ ngoài xinh , mong manh của cô, tạo nên một cảnh tượng đúng là mắt và thú vị.
Hugo bình thản cô. Anh xa lạ với vẻ ngoài của những phụ nữ Châu Á da vàng mắt đen, vì chỉ thể kỹ cô thêm vài để ghi nhớ rõ khuôn mặt .
Anh cần tránh việc gặp mà vẫn nhận cô, như sẽ mất mặt. Dù thì tiểu sư cũng gửi cho nhiều quà cáp.
"Mike gọi cho , em vẫn đang tìm cơ hội đến đây tham quan. Thật ngờ em đến nhanh đến thế.”
Trong lời của hàm ý thăm dò, nhưng Cố Vân Khê chỉ giả vờ thấy, cô vô cùng nghiêm túc hỏi: "Đàn , em hỏi một vấn đề nghiêm túc, thể thành thật cho em ạ?”
Hugo nhướng mày, ngừng phỏng đoán những điều cô sắp : "Em cứ ." Thật , vì đây là đầu tiên họ gặp mặt, nên giữa hai vẫn còn khá xa lạ.
Cố Vân Khê trưng vẻ mặt đau khổ, hỏi: "Thầy là thích phân biệt đối xử với các học trò ạ?”
Hugo dự đoán vô câu hỏi thể xảy , nhưng tuyệt đối ngờ cô hỏi vấn đề , khiến giật : "Hả?”
Theo như , giáo sư của họ đối xử với học trò cực kỳ nghiêm khắc, nhưng về chuyện phân biệt đối xử thì từng đến.
Cố Vân Khê rầu rĩ: "Tiêu chuẩn nghiệp năm đó của là gì ?”
Hugo khỏi hồi tưởng quãng thời gian sinh viên đủ loại luận văn hành hạ đến phát điên, nhíu mày đáp: "Mười bài báo cáo các tạp chí khoa học cấp cao, và ba hạng mục nghiên cứu đạt thành quả.”
Việc đăng tải các tạp chí khoa học cấp cao hề dễ dàng, yêu cầu của chúng cực kỳ khắt khe. Mỗi nghiên cứu cho một bài đều khiến đau khổ như lột một lớp da. cũng chính nhờ sự nghiêm khắc đó mà mới địa vị như ngày hôm nay.
Vì thế, vẫn luôn ơn sự nghiêm khắc của giáo sư khi dạy dỗ những năm .
"Thầy đúng là thiên vị mà!" Cố Vân Khê cảm thấy tủi cùng cực, cô ngừng than thở với : "Thầy bắt em đến mười tám bài luận văn cơ!”
Hugo: ...Giáo sư của họ điên ?
Phạm Khắc Hiếu
Đây chỉ là nghiêm khắc, mà là quá mức khắt khe ! Rốt cuộc thầy đặt bao nhiêu kỳ vọng cô học trò ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-544.html.]
“Em thành bao nhiêu ?”
“Một nửa thôi.” Cố Vân Khê bặm môi c.ắ.n một miếng pizza lớn như thể trút giận, than thở: “Càng sâu càng khó, em thấy sắp ‘mắc kẹt’ vĩnh viễn ở cái trường luôn .”
Hugo hiểu cô than vãn thấy buồn . Anh lớn: “Ha ha ha, sư cố lên, sẽ ủng hộ em hết về mặt tinh thần nhé!”
Nhờ nụ thoải mái , rào cản xa lạ giữa hai lập tức phá bỏ. Họ nhanh chóng tìm thấy nhiều chủ đề chung về trường học, về thầy hướng dẫn, và trở nên thiết hơn.
“Cho xem mấy bài em nào.”
Cố Vân Khê nhấp một ngụm cà phê, nhíu mày, đáp: “Được, em gửi qua hộp thư cho nhé. Anh địa chỉ mail ?”
“Có chứ, còn đăng ký dịch vụ hộp thư điện tử của em cơ.” Hugo đến đây, khỏi giơ ngón cái lên khen ngợi: “Em là ‘vận dụng tri thức thực tiễn’ nhanh nhất mà từng gặp.”
Chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi, cô thành công kiếm năm trăm triệu đô la Mỹ, trở thành một huyền thoại sống trong giới nghiên cứu . Không là những kỹ thuật họ đạt , mà là họ bao giờ nghĩ những phương hướng, ý tưởng thương mại hóa như cô.
Cố Vân Khê bật : “Anh cũng chuyện ?”
“Sao mà cho ? Thầy nhắc đến em bao nhiêu , khen ngợi ngớt lời luôn. Hơn nữa, nhiều nhân viên trong trung tâm chúng đều dùng dịch vụ hộp thư điện tử trang web của em, công nhận là nó hoạt động cực kỳ hiệu quả.” Hugo dừng một chút, ánh mắt chất chứa ý tứ: “Thầy thiên vị , mà là đặt kỳ vọng em cao hơn bọn nhiều.”
Cố Vân Khê vội lắc đầu: “Thôi thôi, đừng hy vọng cao quá. Dù tương lai em còn dấn giới tài chính, kiếm thật nhiều tiền để giàu cơ.”
Hugo ngờ vực nhầm. “Một thiên tài kỹ thuật như em mà kiếm tiền á? Em đấy?”
“ , em coi trọng tương lai của Internet. Cách đây lâu, em còn một cuộc hẹn mười năm với Ông chủ Tập đoàn Uy Nhuyễn nữa cơ.” Cố Vân Khê giải thích đơn giản về vụ cá cược của cả hai.
Nghe xong, Hugo khỏi trợn tròn mắt kinh ngạc: “Xem lá gan của em cũng lớn thật đấy.” Dù thì, vụ cá cược quả thực quá mức hấp dẫn.
Cố Vân Khê một cách thản nhiên: “Ai mà chẳng hy vọng sẽ đạt địa vị và sự giàu như Ông chủ Tập đoàn Uy Nhuyễn chứ?”