Cố Vân Khê sờ sờ đầu đứa em trai, chút xót xa. Cô : “Ngày mai em sẽ xem ngoài chợ thể mua rượu nếp ngâm , nếu mua sẽ cho ăn.” (Rượu nếp ngâm thường là thứ tự ở nhà, ít mang bán).
Đôi mắt Cố Hải Ba sáng rực lên: “Nhà bà Diệp đấy!” Bà Diệp rượu nếp ngon, mùa đông năm nào cũng ngâm một vò lớn.
Cố Vân Khê buồn bất đắc dĩ, tên nhóc đúng là nôn nóng chẳng chịu . “Được , chị sẽ xin một bát nhỏ, bữa sáng ngày mai chúng sẽ ăn trứng ngâm rượu nhé.”
Phạm Khắc Hiếu
Cố Hải Ba lớn tiếng hoan hô nhảy cẫng lên, cả trở nên hoạt bát lạ thường, còn vẻ ủ dột, u ám như nữa.
Cố Vân Khê bắt đầu tận tay dạy cả nhà cách (ăng ten), cô đặc biệt kiên nhẫn, một thì dạy thêm một nữa. Cô nhận thấy, nhỏ học nhanh nhất, cả xếp thứ hai, còn chị gái hình như thiên phú gì về khoản . Điểm mạnh của chị chính là tài nấu nướng.
Tuy nhiên, trong giai đoạn khởi đầu, cô vẫn cùng tham gia để tạo cảm giác gắn kết, tránh cảm giác gạt ngoài lề. Cô áp dụng phương thức tổ chức theo dây chuyền sản xuất: mỗi phụ trách một công đoạn nhỏ. Cứ như , chỉ cần học thuộc phần việc của , hiệu suất sẽ nâng cao rõ rệt.
Cô tự phụ trách việc mua sắm nguyên liệu và kiểm soát chất lượng đầu , đồng thời cũng phụ trách khâu kiểm tra thành phẩm cuối cùng. Cô rõ, chất lượng chính là sinh mệnh của sản phẩm.
“Anh cả, em đặt kỳ vọng nhất. Anh học thuần thục từng bước một, đặc biệt là khâu kỹ thuật cốt lõi. Anh nắm giữ nó. Sau chúng đều học, nhiều thời gian dư dả như .”
Cô lãng phí quá nhiều tâm sức việc , sớm muộn gì công việc cũng giao cho cả. Còn về chị hai và nhỏ, cả hai vẫn đang học. Đỗ đại học mới là mục tiêu chính, họ chỉ cần tranh thủ thêm bao nhiêu giờ học thì bấy nhiêu.
Cố Hải Triều cảm thấy vai nặng trĩu. Anh luôn coi việc chăm sóc các em là trách nhiệm hàng đầu của . “Được, sẽ cố gắng hết sức. sợ .”
Cố Vân Khê nhận thấy, Cố Hải Triều khéo tay, nhưng lẽ do cảnh lớn lên, thiếu sự tự tin, tự ti và nhạy cảm.
“Danh sư ắt sinh tử giỏi. Em là danh sư, cho nên nhất định sẽ .”
Anh cả , tỏ vẻ tin tưởng tuyệt đối, càng dốc lòng học tập hơn.
Đêm đó, Cố Vân Khê dạy các chị, tự tay mười cái ăng ten hình nhân vật Teletubbies. Cô cố gắng chịu đựng đến tận mười hai giờ đêm, khi thể cưỡng cơn buồn ngủ mới chịu nghỉ.
Khi cô ngủ, ba chị em còn vẫn ngủ. Họ còn đang trao đổi, thảo luận với về cách . Mọi đều tràn đầy động lực, hận thể một khối tài sản lớn ngay lập tức.
Cố Vân Khê họ thức đến mấy giờ, chỉ sáng hôm tỉnh dậy, tinh thần của cả ba đều vẻ lắm. Tuy nhiên, khi ăn món trứng ngâm rượu chua chua ngọt ngọt, ai nấy đều cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Hôm nay là ngày tựu trường, Cố Vân Khê khéo léo từ chối ý của cả đưa họ , cô để tranh thủ ngủ bù một giấc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-54.html.]
Bên ngoài vang lên tiếng gọi của Lã Tinh: "A Thải, xong ?”
Cố Vân Thải một tay kéo em gái, một tay dắt em trai cửa, đáp lời: “Đến đây!”
Ba em Cố Như bên cạnh cũng khỏi cửa, chỉ là vẻ mặt đứa nào đứa nấy đều nhăn nhó, ánh mắt em Cố Vân Khê chút thuận mắt.
giờ thì ai còn quan tâm đến ánh mắt của bọn chúng chứ? Bọn trẻ trong sân tập thể đều học chung một trường tiểu học và trung học gần đó, cứ kết bạn mà cùng , lớn cũng yên tâm.
Sau khi trường, Cố Vân Khê theo đúng quy trình báo danh và nhận sách vở. Sau đó, cô kiếm cớ tách và thẳng đến văn phòng hiệu trưởng.
“Cốc cốc.”
“Mời ,” Hiệu trưởng Trương đeo kính, thuận tay đặt cuốn sách tiếng Anh đang dở xuống bàn. “Em là?”
Cố Vân Khê tự giới thiệu một cách chững chạc: “Chào Hiệu trưởng Trương, em là Cố Vân Khê, học sinh lớp Tám ban Hai, đăng ký thi lớp học vượt cấp đại học, nên đặc biệt đến đây để thỉnh giáo về quy trình ạ.”
Cô hề một lời thừa thãi, thẳng trọng tâm.
Thế nhưng, Hiệu trưởng Trương sửng sốt hề nhẹ. Ông hề trường bất kỳ thần đồng đặc biệt nào thông minh xuất chúng như .
“Bảng điểm của em ?”
Cố Vân Khê phiếu điểm để xem, cô cũng mang theo. Cô chỉ híp mắt, : “Trước đây em cố tình học kém, nên điểm các môn chỉ đủ mức tối thiểu. bắt đầu từ năm học thì sẽ cần như nữa…”
Hiệu trưởng Trương đợi cô hết câu, ngắt lời: "Trò Cố, đối tượng tuyển sinh của chúng 15 tuổi, thành tích xuất sắc và trí tuệ vượt trội khi nghiệp cấp hai. Em đủ điều kiện .”
Một học sinh thành tích bết bát thì chạy đến đây gì cho tốn thời gian?
Cố Vân Khê liếc cuốn sách tiếng Anh đang đặt bàn. Thật là trùng hợp.
Cô lập tức nảy một ý, hít sâu một . Đã đến lúc cô trổ tài để gây ấn tượng mạnh nhất ... “I have a dream……”