Cố Vân Khê điều gì mà dám nghĩ chứ? Cô còn dám thách thức cả bầu trời .
Dù , đối phương tự tìm tới cửa, cả hai đương nhiên sẽ tiếp đón một cách chu đáo, hề kiêu căng nhưng cũng hề nịnh bợ.
Khi George gặp mặt, ba họ hề nhắc đến chuyện mua bán sáp nhập, mà chỉ chuyên tâm trò chuyện, tán gẫu. Rất nhiều chủ đề đề cập. George khỏi kinh ngạc tài năng và kiến thức của họ, ngược , Tề Thiệu và Cố Vân Khê cũng khâm phục tầm của gã. Quả thực, George là một nhân tài kiệt xuất của thời đại .
George đột nhiên chuyển sang đề tài quan tâm nhất: “ cho rằng tương lai, Internet sẽ chinh phục cầu. Số lên mạng thể chiếm tới một nửa dân thế giới. Đây sẽ là một kỳ tích.”
“Nhiều lắm thì chỉ một phần năm mà thôi. Hiện tại, thế giới , đủ khả năng mua máy tính vẫn còn nhiều.” Cố Vân Khê chẳng hề tỏ sợ hãi, cô thản nhiên trò chuyện với gã.
Cô hiểu rõ, những ở tầng lớp thượng lưu, cao cao tại thượng như George, thường thể thế giới thực sự vận hành như thế nào, càng thể thấu hiểu cuộc sống của những dân ở tầng lớp thấp nhất. Khắp nơi thế giới, vẫn còn vô đang đối mặt với cái đói, cái nghèo. Ngay cả một quốc gia phát triển như Mỹ cũng thể xóa sổ triệt để sự khốn khó .
George nhấp một ngụm cà phê, thong thả đáp: “Với năng lực tiêu dùng bình quân ở quốc gia của các cô, e rằng còn đạt đến một phần năm đó.” Ngữ khí của gã vô cùng bình thường, như thể đang về một sự thật hiển nhiên cần tranh cãi, thái độ đó quả thực khiến bực .
Giọng Cố Vân Khê vẫn bình thản: “Sau hai mươi năm nữa thì hẳn là thành vấn đề. Đất nước chúng chỉ cần thời gian mà thôi.”
“Hai mươi năm ?” George lắc đầu nhè nhẹ, rõ ràng đồng tình với quan điểm của cô, nhưng gã cũng thức thời tiếp tục đào sâu đề tài . “Hai đều là những nhân tài hiếm . Nên cân nhắc việc xin quốc tịch Mỹ, chỉ như , hai mới thể phát triển sự nghiệp hơn nữa.”
Lời gã tất nhiên mang theo hàm ý sâu xa. Tề Thiệu chỉ , đáp: “Cảm ơn lời đề nghị của ngài, chúng sẽ nghiêm túc cân nhắc.”
George dành thời gian quý báu để đến đây, tất nhiên là mục đích riêng. “Cô Cố khi nào thì nghiệp? Có hứng thú đến việc tại công ty chúng ? Với trình độ hiện tại, cô thể trở thành đầu bộ phận kỹ thuật .” Gã coi trọng Cố Vân Khê. Nhân tài tầm cỡ , ai mà chiêu mộ về trướng cơ chứ?
Cố Vân Khê cầm lấy một chiếc bánh tart trứng, c.ắ.n một miếng, động tác vô cùng tùy tiện nhưng kém phần duyên dáng, : “Phải hai năm nữa mới nghiệp. Hai năm , thời thế sẽ đổi khôn lường. Thế giới thiên biến vạn hóa, chỉ cần lơ là một chút, ngài sẽ theo kịp thời đại .”
George Cố Vân Khê. Cô gái trẻ trông mảnh mai, nhưng ẩn chứa sự quyết đoán, tầm , tài năng và đặc biệt là thủ đoạn. Ý nghĩ đó dấy lên trong lòng gã một cảm xúc phức tạp, khó gọi tên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-528.html.]
"Cô nghĩ cơ hội tiếp theo sẽ xuất hiện ở ?"
Cố Vân Khê đáp chút do dự: "Ở phương Đông, cụ thể là Trung Quốc. Mười năm qua, nước R tận dụng cơ hội, đạt thành tựu rực rỡ trong thập niên 80. hai mươi năm tới sẽ là kỷ nguyên phát triển mạnh mẽ của kinh tế Trung Quốc."
Trong nước, thập niên tám mươi, chín mươi mệnh danh là hai mươi năm hoàng kim, khởi nguồn cho vô giàu.
Vẫn còn nhiều thể nắm bắt miếng bánh lợi nhuận khổng lồ .
George từng đặt chân đến Trung Quốc. Trong ấn tượng khuôn mẫu của gã, đó vẫn là một quốc gia nghèo nàn, lạc hậu. Gã thầm nghĩ, cô gái quá tự tin .
Phạm Khắc Hiếu
Cố Vân Khê phí lời tranh cãi, chỉ : "Vậy ngài cứ chờ xem."
George gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, ánh mắt suy tư. Gã : "Cá cược một ván chứ?"
"Hả?" Cố Vân Khê nhíu mày, chút bất ngờ. Tên còn chơi trò ?
George mỉm : "Nếu trong vòng mười năm, quốc gia của cô thể sản sinh một ngành công nghiệp dẫn đầu dựa mạng lưới internet, sẽ vô điều kiện chuyển giao một phần trăm cổ phần của cho cô."
Cố Vân Khê: "Chuyện thế ư?"
George như lường , gật đầu, : "Đương nhiên. Nếu cô thua, cô bán trang web GU88 cho với giá ba trăm triệu đô la Mỹ."
Rõ ràng, mục đích cuối cùng của gã vẫn là trang web .
Cố Vân Khê lập tức lấy bình tĩnh. Quả nhiên là một gã đàn ông đầy rẫy thủ đoạn. "Mười năm vẫn bán cho ngài cái giá ?"