Lời rõ ràng là đang vả mặt nhị phòng nhà họ Cố, ám chỉ việc cô chịu đựng bao giày vò tay nhị phòng. Hết tới khác, cô chẳng thẳng . Cố Như cảm thấy khó chịu, chỉ đành nghiến răng: "... .”
Tâm trạng Cố lão thái càng lúc càng phức tạp. Bà cũng thèm thịt đến chảy nước miếng, nhưng đợi lời mời từ đứa cháu gái. Trong lòng giận tức, bà gằn giọng: "Tiểu Như, chúng thèm cái thứ ! Đi, về nhà ăn sủi cảo.”
Cố Như tâm thần bất định bà kéo . Cô đầu Cố Vân Khê bằng ánh mắt thâm sâu, : "Chị Tiểu Khê, em thật sự ngưỡng mộ chị, chị em với chị.”
Cố Vân Khê nhíu mày. Xem Cố Như sống . Cô xa lạ với cảnh sống, thiết với Cố lão thái. Điểm mấu chốt nhất chính là câu thăm dò ban nãy. Nếu là xuyên thì thể nào hỏi kiểu đó, mà ngữ khí cũng sẽ phức tạp cổ quái như . Còn về việc vì ánh mắt Cố Như cô lộ vẻ oán hận, cô sẽ tìm hiểu khi cơ hội.
Nói chung, sống thường nắm rõ nội dung vở kịch từ sớm, chẳng khác nào thêm một năng lực siêu nhiên. Nếu vận dụng , việc giàu, trở thành chiến thắng cuộc đời cũng thành vấn đề.
Tuy nhiên, sống nghĩa là trí tuệ sẽ tăng vọt, cô vẫn đ.á.n.h giá cao sự khôn ngoan của Cố Như.
Tạm thời cứ quan sát , bình an vô sự là nhất. nếu kẻ gây sự, cô cũng hề ngán. Sóng đến thuyền vượt đến đó, binh đến tướng đỡ, gì đáng sợ hãi?
Trước hết cứ tập trung kiếm tiền, mỗi tháng thu nhập mấy ngàn, thậm chí là mấy vạn đồng, chắc chắn là một giấc mộng hão huyền! Cố lên!
Ánh chiều tà le lói, trong sân bỗng nhiên tràn ngập những làn hương thịt gà, thịt lợn kho ngào ngạt, mê hoặc lòng , khiến ai nấy cũng hít hà. Đám trẻ con trong sân thèm đến phát , gào thét đòi ăn bằng .
Cả nhà nhị phòng Cố gia, đang bưng bát sủi cảo, bỗng nhiên cảm thấy bát sủi cảo của trở nên vô vị, nhạt nhẽo.
Cố Gia Bảo trông mong ngoài sân: “Con cũng ăn thịt gà.”
Cố Gia Vượng cũng thèm chịu nổi, nước dãi chảy ròng ròng: “Con ăn thịt ba chỉ kho, thật sự ăn.”
Trước khi ở riêng, họ ăn thịt, em Cố Hải Triều gặm khoai lang.
Sau khi ở riêng, họ ăn sủi cảo, còn em Cố Hải Triều ăn ngon uống ngon, thức ăn miễn bàn bao nhiêu là dư dả.
Sự chênh lệch quá lớn khiến thể nào chấp nhận .
Hai em Gia Bảo, Gia Vượng đồng loạt về phía Cố lão thái: “Bà nội, bà mau nghĩ cách ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-52.html.]
Thím Cố cũng khẽ đảo mắt, nhỏ: “Con thấy một con gà thêm một khối thịt lớn như , chắc chắn chúng nó thể ăn hết . Mẹ, cứ dẫn đám trẻ qua đó xem thử?”
Cố lão thái ôm một bụng tức giận, hầm hừ: “Nhìn cái gì mà ? là quân vô ơn bạc nghĩa, đồ ăn ngon cũng đưa cho trưởng bối một miếng, ngược còn tặng cho ngoài một chậu lớn, hừ!”
“Người ngoài” ở đây là chỉ bà Diệp, vì sống gần , trong sân gió thổi cỏ lay gì cũng giấu .
Đám nhị phòng trầm mặc, thà rằng tặng ngoài còn hơn tặng cho bà nội, rốt cuộc là bọn trẻ nghĩ cái gì ?
Anh em nhị phòng tham ăn nhảy cẫng lên, lăn lộn đầy đất đòi ăn thịt gà. Cố lão nhị nổi, bảo: “Cũng ăn của chúng nó. Đi múc chén sủi cảo, mấy đứa bưng qua đổi lấy.”
Tuy là ‘đổi’, nhưng thím Cố chỉ dùng một chiếc bát nhỏ, đựng đúng mấy cái sủi cảo còm cõi.
Cố lão thái cảm thấy mất mặt: “Tụi bây thì , già .”
Chỉ chốc lát , bỗng thấy em nhị phòng lớn tiếng kêu cửa, nhưng bên đại phòng hề chút động tĩnh nào.
Vợ chồng chú hai .
Mấy phút , hai đứa nhỏ ủ rũ về: “Quá đáng! Bọn họ chịu mở cửa, còn giả bộ như thấy!”
Cố lão thái nhịn c.h.ử.i ầm lên, nhưng dù mắng mỏ thế nào, em Cố Hải Triều vẫn đóng chặt cửa phòng đoái hoài, thật sự chút biện pháp nào để ép buộc họ mở cửa.
Họ đành chỉ thể ngửi mùi thơm rỉ , tự an ủi chính : “Không chỉ là một nồi gà thôi ? Có gì mà hiếm lạ!”
Mà bên , em Cố Hải Triều đang há to miệng ăn bánh nướng giòn rụm, c.ắ.n một miếng thịt gà mềm tan, ăn thêm miếng thịt ba chỉ kho thơm ngon béo ngậy, ăn đến đầy miệng dính dầu, cảm thấy hạnh phúc đến mức thành tiếng.
Một chút nước canh cuối cùng cũng lãng phí, họ bưng nồi lên, húp no nê, thật sự là vô cùng thỏa mãn.
Phạm Khắc Hiếu
Đây mới là cuộc sống đáng sống của con , thật hạnh phúc bao!