Cô thành thạo mở thư mục mã hóa, chuẩn xem xét nội dung bên trong.
Chuông điện thoại reo lên, là Tề Thiệu. Anh : "Tiểu Khê, em rảnh rỗi gọi cho ? Em đang ở ?"
Cố Vân Khê lười biếng tựa ghế: "Ở tầng 11, còn thì ?"
Tề Thiệu vẻ kinh ngạc pha chút mừng rỡ: "Thật đúng lúc. Hiện tại, George hẹn đến khách sạn để chuyện, nhưng sẽ nhanh chóng kết thúc để về với em ngay."
"Ở khách sạn?" Cố Vân Khê nhướng mày, giọng mang ý trêu chọc.
Tề Thiệu bật lớn: "Đương nhiên là gặp mặt chuyện ăn đắn . Em yên tâm , cái gan đó, tuyệt đối sẽ để em chịu thiệt thòi ."
Cố Vân Khê xong bừng tỉnh, trách cô thấy những khuôn mặt quen thuộc . "Yên lành như , tại tìm ?"
"Thương vụ đàm phán thành, chúng vẫn đang giằng co. Bởi vì một bước, cắt ngang hai mã cổ phiếu mà nhắm trúng, kiếm một khoản lớn từ tay . Giờ tìm để thương lượng về việc bồi thường."
Cố Vân Khê cuối cùng cũng hiểu vì Tề Thiệu biệt danh như thế: "Vậy bên nắm thông tin gì ?"
Phạm Khắc Hiếu
Tiếng trầm thấp của Tề Thiệu vang lên qua điện thoại: "Em thử đoán xem."
Cố Vân Khê chợt nảy một suy nghĩ: "Là Pass tiết lộ cho ?"
"Thông minh. Người phụ nữ của quả nhiên tầm thường." Giọng Tề Thiệu cố ý đè thấp nhưng vẫn lộ rõ ý : "Miếng mồi ngon tự dâng tận miệng, chúng dại mà bỏ qua."
Cố Vân Khê vẻ mặt khó tả, đúng là chiêu trong chiêu. "Vậy đàm phán với , mang cô cùng?"
"Người tránh hiềm nghi chứ." Giọng Tề Thiệu đầy vẻ trào phúng. "Nói chính xác hơn là tránh con quỷ đó."
“Phì.” Cố Vân Khê bật : "Anh đây cũng xem như là tương kế tựu kế ?"
Bao nhiêu chuyện thú vị xảy trong hai tháng cô bận rộn đó ư? Thật đáng tiếc khi bỏ lỡ cơ hội hóng drama ngay cách gần như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-505.html.]
"Là bọn họ quá xem thường , nên cuối cùng thành 'tham phú nhân mà mất luôn binh sĩ'." Tề Thiệu dừng , bỗng nhiên nảy ý trêu chọc, : "Hiện tại đang ở khách sạn Hi Toại, em cũng mang Pass tới đây ."
Cố Vân Khê cũng thấy hứng thú: "Cảnh tượng nhất định sẽ thú vị, em sẽ đến ngay đây."
Cô đẩy cửa bước ngoài, vặn thấy Pass cúp điện thoại, vẻ mặt rối rắm. Cô : "Cô Cố, ông chủ cùng cô đến khách sạn Hi Toại. hiện tại cảm thấy khỏe lắm, cô thể để khác cùng cô ?"
"Không , cô cùng." Cố Vân Khê híp mắt cô : "Pass, cô đang sợ hãi điều gì ?"
Pass bao giờ thấu cô gái , nên trong lòng cô chút bất an: "Cô lầm , gì sợ chứ? Được thôi, sẽ cùng cô."
Khách sạn Hi Toại vô cùng tráng lệ, là một khách sạn thương mại nổi tiếng, nơi từng tổ chức nhiều hội nghị học thuật quốc tế.
George chọn nơi , bởi vì tạo hình đài phun nước mang biểu tượng âm nhạc của khách sạn gây ấn tượng mạnh với gã.
“Thiệu , chuỗi khách sạn nổi tiếng đang gặp nguy cơ thâm hụt vốn nghiêm trọng, e rằng trụ lâu nữa. Nếu tay lúc , đây chắc chắn sẽ là quyết định sáng suốt nhất."
Chia nhỏ bán một phần, đó tái cấu trúc, đổi thương hiệu và đưa thị trường, lợi nhuận kiếm sẽ ít hơn so với cổ phiếu tương lai.
Tề Thiệu diện một bộ âu phục cao cấp, tuy trẻ tuổi tuấn tú nhưng toát khí chất quý phái ngút trời, thu hút ánh mắt của các cô gái. "Nghe vẻ tồi, nhưng tại ông chọn đối tác? Chẳng đây từng đắc tội với ông ?"
George đối diện, một lão già béo ú, đầu to tai lớn, mặt mày bóng dầu, thiết, vẻ như đang cố gắng xích gần.
“Thương trường vốn kẻ thù vĩnh viễn, chỉ lợi ích vĩnh viễn mà thôi."
Ngoài miệng thế, nhưng trong lòng gã cực kỳ căm hận. Chính vì đàn ông trẻ tuổi mắt khiến gã thất bại t.h.ả.m hại, thậm chí còn giẫm lên vị trí của gã để trở thành nhân vật nổi tiếng trong giới đầu tư tài chính.
Dù , đời cũng mấy thể cướp thức ăn thành công từ miệng George.
"Hiện tại nhiều vốn lưu động, nhưng quen thuộc các quy trình , hơn nữa còn nắm trong tay vô nguồn nhân lực và mối quan hệ. Còn , chính là nhân tài, tâm tư kín đáo, cực kỳ sách lược, chúng hợp tác với nhất định sẽ mang lợi ích lớn."
Tề Thiệu vẫn thờ ơ, mảy may quan tâm lời gã : "Chỉ cần ông chịu tung tin đồn ngoài, ắt sẽ tranh hợp tác với ông thôi.”