Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang, Vẫn Không Thoát Khỏi Kịch Bản Thê Thảm - Chương 49

Cập nhật lúc: 2025-10-15 05:09:19
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cố Như tránh ánh mắt , khuôn mặt nở nụ dịu dàng, cất lời mời chào: "Tối nay nhà cháu bánh chẻo bột trắng, cả, sang ăn cùng cho vui. Coi như là chúc mừng em xuất viện, với bà nội cũng ý ạ." Cô tỏ vẻ thiết, lời nhẹ nhàng, đầy vẻ chân thành giả tạo.

 

Mọi đồng loạt về phía Cố lão thái. Vẻ mặt bà lão lúc cứng ngắc, khó chịu như nghẹn, nhưng thể lên tiếng phản bác. Cố Hải Triều chẳng chút do dự cự tuyệt: "Không cần, mấy cứ tự ăn ."

 

Bọn họ hiện tại thịt trứng, cơm nước tươm tất, cần chịu sự bố thí của bất kỳ ai. Cố lão thái lập tức nổi đóa: "Cố Hải Triều, mày cái gì đấy hả? Tiểu Như nó thấy bọn mày đáng thương, đến cơm cũng mà ăn, nên mới mời bọn mày một bữa ngon. Đừng voi đòi tiên..."

 

Cố Như thầm kêu , vội ôm lấy cánh tay Cố lão thái: "Bà nội, đừng thế. Anh cả thì thôi, lát nữa cháu bưng hai đĩa bánh chẻo sang cũng mà."

 

Cố Như t.a.i n.ạ.n xe cộ, tỉnh dậy liền trọng sinh trở năm mười tuổi, cả cảm thấy bức bối khó chịu. Cái tuổi thơ u ám, miếng thịt nào bụng, quanh năm chỉ mặc quần áo cũ kỹ sờn vai, sống trong căn phòng tối tăm chật chội , là thứ cô cố gắng quên . Quay thời điểm thật sự khiến cô phát điên.

 

Thế nhưng, khi bà nội thao thao bất tuyệt mắng nhiếc em Cố Vân Khê, cả chấn động—Cố Vân Khê!

Phạm Khắc Hiếu

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-49.html.]

Phải rằng, Cố Vân Khê là một tồn tại cực kỳ đặc biệt trong Cố gia. Nửa đời gán cho danh tiếng chổi, đời xa lánh. trong tương lai, cô trở thành Vầng trăng sáng c.h.ế.t yểu (bạch nguyệt quang) của vị Tổng giám đốc trẻ tuổi, tuấn nọ, một mãi mãi thương nhớ. Toàn bộ Cố gia cũng nhờ thế mà một bước lên tiên, mỗi đều hưởng lợi lộc, tiền đồ tươi sáng. Ngay cả cô , Cố Như, cháu họ của Nhị phòng, cũng trở thành thư ký riêng của vị Tổng giám đốc , lo liệu ăn uống sinh hoạt hằng ngày. Cô phụ nữ tiếp cận gần nhất, là tồn tại ngưỡng mộ.

 

tất cả những sự đắc ý đó vỡ tan tành chỉ vì một lời tuyệt tình. Nếu vì dung mạo của cô vài phần tương đồng với Cố Vân Khê, thì một nghiệp cao đẳng như cô thể ở bên cạnh Tổng giám đốc? Chẳng qua chỉ cô như một bản , một vật để nhớ mà thôi. , cô tính là , cô chỉ là vật thế mà Cố Vân Khê để . Câu khiến cô phát điên.

 

Cố lão thái vốn tính tình nóng nảy, quát lớn: "Bưng cái gì mà bưng? Cứ để chúng nó uống gió tây bắc ! Đây chính là kết cục của cái thói điều, hiếu thuận với trưởng bối, dám lãng phí tiền của! Cuộc sống khốn khổ của bọn chúng còn dài, cứ chờ xem chúng nó quỳ xuống mà tranh giành miếng ăn!"

 

Sắc mặt Cố Hải Triều vô cùng khó coi, nhưng lười đôi co với bà, dù cũng chẳng ý nghĩa gì. Anh kéo em trai em gái về nhà.

 

"Khoan ." Cố Như đột nhiên gọi họ , tươi đưa tới một thanh kẹo cọng: "Chị Tiểu Khê, cái tặng chị ăn, nếm thử xem, ngọt lắm đấy."

 

Thật sớm quên dáng vẻ của Cố Vân Khê, dù cũng c.h.ế.t nhiều năm. điều đó quan trọng gì? Cô suy nghĩ kỹ càng. Cô mới chính là Thiên tuyển chi tử ông trời ưu ái, trọng sinh trở thời thiếu nữ chính là để bù đắp những tiếc nuối cho cô .

 

 

Loading...