“Được.” Cố Hải Triều lời bạn gái, lập tức theo cô ngoài.
Cố Vân Khê quan sát bộ, khẽ nhíu mày.
Cố Hải Ba gần hạ giọng, hỏi nhỏ: "Em gái, em thấy thái độ của họ kỳ lạ ?"
Ngày sinh nhật mười tám tuổi của Cố Vân Khê, Tề Thiệu cố ý bao trọn một căn phòng, tổ chức một buổi lễ trưởng thành đơn giản nhưng vô cùng trang trọng cho cô.
Anh đẩy một chiếc xe đựng bánh kem ba tầng bước , chiếc bánh trang trí lộng lẫy như một mô hình thu nhỏ của ngọn núi. "Tiểu Khê, sinh nhật vui vẻ. Em mau tới cầu nguyện ."
Cố Vân Khê nhà và bạn bè thiết vây quanh, trong mắt tràn đầy sự vui mừng. Cô vội nhắm mắt , ước một điều ước:
“Chỉ mong nhà mạnh khỏe, bên cạnh đều thể hạnh phúc.”
“Được , thổi nến .”
Cô một thổi tắt hết nến, vui vẻ chia bánh ngọt cho .
Khối bánh đầu tiên dành cho Cố Hải Triều. Anh cảm khái vô cùng, em gái bé bỏng của cuối cùng cũng trưởng thành. "Tiểu Khê, em mười tám tuổi , thật . Nếu ba còn sống, họ nhất định sẽ vui."
Hốc mắt đỏ lên. Cố Vân Khê nhẹ nhàng ôm vai , : "Anh, mấy năm nay cũng vất vả ."
"Nhìn thấy các em đều trưởng thành , đó chính là niềm an ủi lớn nhất của đời ." Cố Hải Triều còn đợi cho em trai em gái của lập gia đình, mới xem như thành trách nhiệm của cả.
Nghe , ánh mắt Yến Thanh Thanh khỏi lóe lên tia ghen tị khó che giấu.
Tất cả đều tặng quà, Yến Thanh Thanh cũng tặng một đôi bông tai trân châu.
Đến phiên Tề Thiệu, cẩn thận lấy một hộp gấm, mở hộp , bên trong là một đôi nhẫn đôi tinh xảo.
“Tiểu Khê, bạn gái , ?”
Cố Vân Khê: ...
Cố Hải Ba suýt sặc cả miếng bánh: "Khụ khụ, Tề Thiệu, em gái còn nhỏ, vội vàng cái gì chứ?"
Tề Thiệu cô gái yêu, chờ đợi khoảnh khắc , lâu lâu . "Bất kể tương lai xảy chuyện gì, đều bạn đồng hành bên cạnh em, cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời. Tiểu Khê, yêu em, yêu em."
Nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của , Cố Vân Khê mềm lòng. Cô khẽ đáp: "Được."
Tề Thiệu mừng rỡ như điên, ôm chặt lấy cô, như thể giành món trân bảo hiếm nhất đời.
Hai em nhà họ Cố chút khó chịu. Bảo bối nhà sắp tên cướp , đúng là chút chát chúa, chua lè.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-484.html.]
Yến Thanh Thanh lộ vẻ mặt hâm mộ, : "Tiểu Khê thật phúc, Tề Thiệu trai tiền như ….”
Cố Hải Triều thế chút chói tai, lập tức phản bác: "Tiểu Khê chấp nhận mới là phúc khí tám đời của . Em gái là cô gái nhất đời !"
Yến Thanh Thanh nhíu mày, chất vấn: "Em , là em gái hơn?"
Cố Hải Triều dở dở , con gái ai cũng lạ lùng như thế ? “Cái thể so sánh chứ? Hai giống mà.”
“ em .”
“Nếu xét về tướng mạo, trình độ học vấn, khí chất, tài hoa, em gái đều hơn." Cố Hải Triều thể nhắm mắt dối , em gái quả thật ưu tú hơn cô nhiều.
“Hừ.” Yến Thanh Thanh rõ ràng mất hứng.
"Đừng giận, sẽ mua cho em thêm nhiều quần áo ."
“ mới cần mấy thứ .”
Cách đó xa, Cố Hải Ba trợn tròn mắt thái độ của họ. Cô nàng đúng là cái quá lớn .
Mấy ngày kế tiếp, Cố Vân Khê dẫn du lịch khắp nơi. Họ tận hưởng chuyến với vô hoạt động giải trí, tham quan thắng cảnh, chơi đùa vui vẻ.
Cô luôn hào phóng với nhà, tất cả chi phí ăn ở, đều chọn hạng nhất.
“Hiếm khi xuất ngoại một chuyến, cũng nên mở mang tầm mắt, ngắm thế giới nhiều hơn .”
"Đi ăn đồ Tây Ban Nha thôi."
Quan điểm tiêu dùng của Cố Vân Khê khác hẳn với trong nhà. Cô chỉ chọn thứ thích, tuyệt nhiên hề đến giá cả. Cô thể thưởng thức bữa tối tại nhà hàng Pháp đắt đỏ nhất, nhưng cũng sẵn sàng ăn vặt ở các gánh hàng rong ven đường.
Người nhà họ Cố quen với tính cách của cô nên cũng ai gì thêm. "Được thôi.”
Dù , chỉ cần thấy cô vui vẻ là họ mãn nguyện .
Tề Thiệu càng là vô điều kiện ủng hộ. Cô gì là đúng nấy, thậm chí còn tùy ý để cô cứ mua, mua, mua. Cô ở nước ngoài hai năm, ngoại trừ học tập điên cuồng, chỉ kiếm tiền, cũng thật sự tận hưởng, tự trải nghiệm cho thỏa thích.
Cứ như , theo Cố Vân Khê, thấy một thế giới rực rỡ và muôn màu bên ngoài.
Ngày hôm nay, Cố Vân Khê bao trọn một rạp chiếu phim để cùng xem kịch Broadway. Mặc dù đôi chút khó hiểu với lớn tuổi, nhưng điều đó cũng cản trở xem say sưa. Sau khi xem xong, họ còn cùng ăn món đêm.
Phạm Khắc Hiếu
Đến khi trở khách sạn là đêm khuya, Cố Vân Khê súc miệng xuống giường, chuẩn chìm giấc ngủ.
Tiếng gõ cửa vang lên, Cố Vân Khê nhíu mày, : “Ai ?”