Những khác thấy thì vô cùng kinh ngạc, mừng lo sợ sẽ còn suất hàng, nên nhất định giành lấy một cái! Vài đó còn do dự cũng vội vàng rút tiền đặt cọc , chỉ đặt cho nhà mà còn đặt giúp bà con, bạn bè thích.
Bác Ngưu vẻ bội phục, vỗ vai Ông Trần: “Ông Trần , ông quá là thật thà, cái …” Bác giơ ngón tay cái lên, khen ngớt lời: “Sau sẽ giới thiệu thêm nhiều mối ăn cho ông!”
Ông Trần thì ngượng, dù đây cũng chẳng công lao của ông, nhưng ông thể giải thích! Lại một nữa, Cố Vân Khê khiến ông kinh ngạc đến mức tự hỏi: Rốt cuộc bộ óc của con bé bằng gì? Chẳng lẽ trời sinh nó để ăn buôn bán ?
“Trước hết, lo xong các đơn hàng hôm nay , Hải Triều, Chấn Hoa, việc thôi.”
Hai trai càng càng thuần thục, quen tay việc, chẳng mấy chốc cần Cố Vân Khê chỉ bảo từng chút nữa.
Cố Vân Khê hài lòng, xem hai thể tự lập, , là độc lập kiếm tiền .
Họ liên tiếp lắp đặt xong mười chiếc ăng ten, trả cho Ông Trần hai trăm đồng phí giới thiệu, thêm tiền công lắp đặt cho Trần Chấn Hoa và Cố Hải Triều, tất cả tiền còn đều bỏ túi Cố Vân Khê.
Cố Vân Khê nhẩm tính sơ qua: một chiếc ăng ten Teletubbies bán giá một trăm mười đồng, chi phí vật tư hai mươi đồng. Sau khi trừ hoa hồng và tiền công, cô thể thu về sáu mươi tám đồng tiền lời. Mười chiếc ăng ten là lợi nhuận sáu trăm tám mươi đồng tròn trĩnh.
Dĩ nhiên, đây là khoản lợi nhuận ròng tính đến tiền công và kỹ thuật của riêng cô. Kỹ thuật của cô, chính là vô giá!
Phạm Khắc Hiếu
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-47.html.]
Cô cũng trả hết tiền vay. Ông Trần cầm tiền, tâm trạng phấn khích vô cùng: “Các đơn hàng xếp kín đến tận ngày mốt , e là kịp đây? Ngày mai trường cháu cũng khai giảng cơ mà.”
Cố Vân Khê sững một lát. Cô suýt nữa quên vẫn còn là một cô học trò.
“Không thành vấn đề ạ.”
Trên đường về, Cố Vân Khê ôm chặt túi tiền lớn cộm tay, vui vẻ nhảy chân sáo. Con đường giàu , xem như khai thông . Cô tính toán kỹ lưỡng một chút, nếu mỗi ngày mười chiếc, một tháng thể kiếm hơn hai mươi ngàn đồng (20.400 đồng), một khoản tiền khổng lồ ở thời đại —ngay cả một công nhân lành nghề cũng lụng cả đời mới mơ ước thấy tiền đó.
Nếu thị trường ở Thành phố Hải bão hòa, họ thể tiến xuống các thị trấn, huyện lỵ lân cận để khai phá, hoặc sang cả những tỉnh khác. Thị trường cả nước rộng lớn như , đủ để họ "tiêu hóa" trong ít nhất hai năm. Sau trận đ.á.n.h lớn , họ sẽ kiếm "thùng vàng" đầu tiên, đến lúc đó sẽ chuyển hướng sang đầu tư thực nghiệp...
Khi cô còn đang chìm đắm trong những ý nghĩ kỳ quái đó, một cánh tay dài ngoẵng đột nhiên đưa mặt cô: “Tiểu Khê, véo một cái .”
Cố Vân Khê chẳng hề do dự mà nhéo mạnh một cái. Cố Hải Ba lập tức la oai oái, đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng nụ vẫn cực kỳ rạng rỡ: “Ôi chao, đau quá! Hóa mơ!”
Khóe miệng Cố Vân Khê khẽ giật giật: “Anh Hai, đây chỉ là một khoản tiền nhỏ thôi mà?”