Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang, Vẫn Không Thoát Khỏi Kịch Bản Thê Thảm - Chương 447

Cập nhật lúc: 2025-10-15 05:20:40
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tề Thiệu gật đầu: "Cô thực lực, am hiểu quy tắc nghề nghiệp, năng lực chuyên môn vững vàng, nhưng dã tâm cũng lớn.”

 

Tham vọng đều rõ ràng mặt.

 

“Chỉ cần kiểm soát thì .” Cố Vân Khê sợ cấp quá giỏi, chỉ sợ họ quá ngu ngốc. "Chúng cần điều tra kỹ lưỡng. Xem xem cô thật sự tìm nơi nương tựa, là gián điệp thương mại do George Sors cài ."

 

Khả năng cái lớn, bởi vì trong mắt khác, bọn họ chỉ là sinh viên mới trường, đáng để tốn công lớn như .

 

thì quy trình chuẩn vẫn tuân thủ, kiểm tra cũng cho yên tâm.

 

“Chuyện cứ để lo, em .” Tề Thiệu chủ động nhận nhiệm vụ.

 

“Được .” Cố Vân Khê vội vã chạy đến phòng thí nghiệm.

 

Ban đầu, khi Cố Vân Khê tham gia dự án cùng nhóm tiến sĩ, cô họ xa lánh. Dù thì cô cũng chỉ là một nghiên cứu sinh.

 

nhiều , Cố Vân Khê đưa những ý tưởng đột phá, tưởng chừng kỳ lạ nhưng giúp bừng tỉnh, mở hướng tư duy mới.

Phạm Khắc Hiếu

 

Một hai thì thể gọi là may mắn, nhưng nếu liên tục thì chỉ thể là thực lực.

 

Kỹ thuật máy tính của cô chút khuyết điểm, quá mạnh. thiên phú trong lĩnh vực điện tử vô tuyến cực kỳ cao, năng lực thực hành cũng , thao tác thí nghiệm nhanh nhẹn dứt khoát.

 

Vì thế, ai nấy đều tranh hợp tác với cô. Cố Vân Khê cũng nhân cơ hội học hỏi nhiều từ họ, nhanh chóng tích lũy kiến thức chuyên môn.

 

Hôm nay, Giáo sư Miller cho phép họ về sớm. “Cố, tối nay một buổi tiệc Giáng sinh, cô cũng nên đến tham dự .”

 

Cố Vân Khê khéo léo từ chối. “Cảm ơn, nhưng tối nay và Tề Thiệu hẹn .”

 

Đối với nước ngoài, Giáng sinh là một lễ lớn, là dịp đoàn tụ gia đình. Cô tham gia bầu khí tưng bừng đó.

 

Một chị đồng nghiệp khác cũng ngỏ lời mời: “Nếu ngày mai em bận gì, thể đến nhà chị ăn mừng Giáng sinh cùng .”

 

“Em cảm ơn, nhưng ngày mai em cũng hẹn ạ.” Cố Vân Khê nháy mắt, mỉm híp cả mắt . “Chúc Giáng sinh vui vẻ!”

 

Vừa bước khỏi tòa nhà thí nghiệm, Cố Vân Khê nhận tuyết bắt đầu rơi. Từng bông tuyết trắng xóa bay lượn, nhẹ nhàng phủ lên mặt đất. Cô giấu sự vui vẻ, thầm nghĩ thời tiết thật là chiều lòng .

 

Cô đưa tay hứng những bông tuyết, cảm nhận sự lạnh lẽo mềm mại của chúng tan chảy trong lòng bàn tay.

 

Một chiếc ô lập tức che kín đầu cô. "Coi chừng lạnh tay, đừng để cảm cúm.”

 

Tề Thiệu đến đón. Cô rạng rỡ, ngửa đầu tuyết bay đầy trời. “Trời lạnh thế , hợp để nướng đồ ăn.”

 

“Vậy thì sắp xếp thôi. Tối nay còn lẩu nữa.”

 

“Tuyệt vời.”

 

lúc , chuông điện thoại vang lên. Cố Vân Khê bắt máy, là giọng của Đổng . “Cố Vân Khê, Mạc lão qua đời.”

 

Cố Vân Khê trầm mặc, trong lòng cô dâng lên cảm xúc phức tạp khó tả. Lại qua đời đúng đêm Giáng sinh ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-447.html.]

 

Giọng từ đầu dây bên vang lên: “Cháu về ?”

 

Cố Vân Khê khẽ thở dài. “Cháu về, nhưng sẽ nhờ trai cháu đến HK một chuyến. Mạc gia phát cáo phó ?”

 

“Vẫn .”

 

“Cảm ơn ngài báo tin cho cháu.” Cố Vân Khê vội vã cúp điện thoại, đó gọi ngay cho một khác: “Anh cả.”

 

Cố Hải Triều đang trong cuộc họp, thấy em gái gọi đến thì lập tức dậy ngoài.

 

“Tiểu Khê, giữa ban ngày ban mặt em gọi điện cho rảnh rỗi ? À, quên mất, bên em bây giờ là buổi tối.”

 

Cố Vân Khê thẳng vấn đề: “Anh cả, giấy thông hành HK ?”

 

“Ông nội Tề bảo , là tiện cho việc HK ăn. Có chuyện gì ?”

 

Cố Vân Khê khẽ hé môi. “Mạc Thừa Ân qua đời . Anh đại diện nhà đến đó một chuyến nhé.”

 

Mạc Thừa Ân? Cố Hải Triều suy nghĩ vài giây mới kịp phản ứng. “Hả? Không em sẽ dây dưa với bọn họ nữa ?”

 

đây ý định dây dưa với Mạc gia, nhưng hôm nay, em tiếp nhận quỹ tín thác của họ , thể nào đoạn tuyệt quan hệ nữa.” Cố Vân Khê xoa xoa vầng trán. Trách nhiệm và nghĩa vụ đôi với . “Hơn nữa, trong danh sách quản lý quỹ gia tộc cũng tên bốn em , xét về tình lẫn về lý, em đều nên mặt.”

 

Cố Hải Triều kinh ngạc tột độ. “Chờ một chút , em tiếp nhận lúc nào cơ?”

 

Lúc Cố Vân Khê mới chợt nhớ cô còn kể chuyện với gia đình. là cô bận rộn đến mức quên cả trời đất.

 

“Mọi chuyện là như thế …” Cô thuật sự việc một cách đơn giản, nhưng Cố Hải Triều xong thì khỏi nóng nảy.

 

“Nói cách khác, suốt hơn một tháng em rời nhà, em hề đến Mỹ, mà là Mạc phu nhân theo dõi, giăng bẫy em, và em tương kế tựu kế?”

 

Anh bực lo. “Sao với ? Dù bản lĩnh lớn lao, thể bảo vệ em , nhưng ít nhất thể san sẻ với em.”

 

Em gái tuy giỏi giang, nhưng dù cô vẫn còn là một cô gái trẻ.

 

Cố Vân Khê dịu giọng giải thích: “Anh cả, em hề ý ghét bỏ . Chỉ là em cuốn rắc rối, và em cũng chắc chắn thể xử lý chuyện một cách hảo.”

 

Cố Hải Triều giận dỗi: “ chúng một nhà! Gặp chuyện lớn thì cùng gánh vác, đây là lời em đấy, em quên ?”

 

Nghe giọng đầy bất mãn của , Cố Vân Khê thầm thở dài. Cô kiểu gì cũng sẽ phản ứng như thế .

 

“Em xin . Em còn nhỏ nên suy nghĩ chu đáo. Dù em cũng là đầu em gái , xử lý việc thế nào cho đúng. Anh là cả, nhiều hơn, dạy dỗ em chứ…”

 

năng nhẹ nhàng như khiến Cố Hải Triều mềm lòng, chỉ thể cưng chiều cô em gái thôi.

 

“Cái con bé … Haizz, đừng nữa. Có chuyện gì thì cứ , chúng em ruột thịt, việc cùng gánh vác.”

 

“Vâng, em lời cả.” Cố Vân Khê tỏ đặc biệt ngoan ngoãn.

 

 

Loading...