“Chắc là .” Tề Thiệu đặc biệt bình tĩnh trả lời, “Bọn họ vẫn đạt đến bước đó .”
Phạm Khắc Hiếu
“Chẳng giảm hơn bốn nghìn điểm ? Có lẽ hiện tại, Đổng cũng thể hình dung Chính phủ nước R đang điên cuồng đến mức nào để liều mạng cứu vãn thị trường chứng khoán .”
Khóe môi Tề Thiệu khẽ nhếch lên, đáp: “Lúc thị trường đóng cửa, thực hiện một đợt xả hàng, đồng thời kéo giá lên một nhịp. Chắc chắn nhiều thị trường khác sẽ bắt đầu hành động theo.”
Đáng tiếc, đáy thị trường vẫn chạm tới...
Chiều tà buông xuống, Cố Vân Khê bước về khách sạn, ánh hoàng hôn in bóng lưng cô. Vừa đến nơi, cô nhận một tin tức: "George Soros tham gia cuộc chơi.”
Cô nhíu mày, hề ngạc nhiên: "Quả nhiên ông thể kiềm chế nổi. Chuyện vốn dĩ trong tính toán của chúng từ đầu ."
Nếu ông chịu , ai sẽ là chịu trận đây?
Tề Thiệu kéo cô phòng vệ sinh: "Mau rửa tay , chuẩn ăn cơm thôi."
Cố Vân Khê quanh: "Đổng về ạ?"
"Ông về phòng nghỉ ngơi ." Tề Thiệu khẽ lắc đầu: "Dạo gần đây áp lực quá lớn, chất lượng giấc ngủ đảm bảo."
Cố Vân Khê rửa tay xong, bàn ăn. Bốn món ăn và một bát canh nóng hổi dọn sẵn, cô cầm đũa lên.
Tề Thiệu cẩn thận bóc vài con tôm lớn, gắp bát cơm của cô, hỏi: "Tiệc tối mai, em định chuẩn món tráng miệng gì?”
Cố Vân Khê cần suy nghĩ: "Hướng ca sẽ bánh hoa đào và bánh củ từ. Còn chú Thiệu, bảo ông chuẩn những món khác nhé.”
“Ông am hiểu bánh vàng và bánh luân giáo.”
Cố Vân Khê vui vẻ: "Tuyệt vời, bảo ông một nửa ít đường và một nửa đường. Người nước ngoài thường thích vị ngọt, nhưng cũng ăn kiêng."
Trong thị trấn một khu biệt thự cao cấp, nơi sinh sống chủ yếu của các giảng viên và nhân viên cấp cao, bao gồm cả Giáo sư Miller và Giáo sư Smith. Họ thường luân phiên tổ chức tiệc tùng hằng tuần, như một buổi gặp mặt mật của giới trí thức .
Khi Cố Vân Khê và Tề Thiệu nắm tay đến, nhà Giáo sư Miller sáng đèn rực rỡ, khí vô cùng náo nhiệt.
"Giáo sư Miller, Phu nhân Miller, chúc một buổi tối lành. Cảm ơn quý vị mời chúng đến tham dự buổi tiệc. Đây là chút quà do đầu bếp nhà chúng tự tay , hy vọng sẽ thích."
Bánh vàng rực rỡ, bánh luân giáo trắng muốt như ngọc, bánh hoa đào mềm mại, cùng bánh củ từ trắng tím đan xen, tạo nên một tổng thể vô cùng bắt mắt.
Ánh mắt lập tức thu hút, Phu nhân Miller kinh ngạc thốt lên: "Ôi, quá, đây đúng là một tác phẩm nghệ thuật!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-439.html.]
“ thể nếm thử ?”
“Tất nhiên . Hộp khá ngọt, phù hợp với khẩu vị thông thường." Cố Vân Khê giới thiệu hai hộp: "Còn hộp thì vị thanh hơn, những ăn kiêng cũng thể dùng một chút.”
Vừa , mắt Giáo sư Miller sáng rực: "Vậy sẽ thử hộp !"
Sức khỏe của ông , bình thường ăn uống vô cùng nghiêm ngặt, nhưng trớ trêu , ông cực kỳ yêu thích đồ ngọt. Bác sĩ nghiêm cấm ông ăn, điều thực sự khiến ông khó xử.
“Ông xã, ăn ít thôi." Phu nhân Miller quản ông nghiêm ngặt, tự tay chia chiếc bánh thành một phần tư nhỏ, để ông nếm thử hương vị.
Giáo sư Miller nhấm nháp, tuy chiếc bánh đủ độ ngọt như ông mong , nhưng mùi vị vẫn tuyệt.
“Cái là bánh gì ?”
Cố Vân Khê chiếc bánh, giải thích: "Đây là bánh củ từ, tác dụng dưỡng tỳ vị, hỗ trợ tiêu hóa.”
“ thích món , ăn ngon lắm." Giáo sư Miller thích cảm giác mềm mại .
“Vậy sẽ mang đến thêm."
Phía bên , Giáo sư Smith Tề Thiệu, hỏi thẳng: "Tề, tuần tới vẫn tiếp tục xin nghỉ ?”
Tề Thiệu nhận sự bất mãn trong giọng ông, liền lấy bài tập chuẩn sẵn : " còn cách nào khác, nhà hiện đang chút việc riêng. vẫn thành đầy đủ bài tập, ngài xem qua giúp .”
Giáo sư Smith nhận lấy tập bài, càng xem càng tập trung, sự bất mãn trong lòng ông cũng tan biến.
"Cậu thức khuya ?"
“Vâng." Tề Thiệu bình thường bận, chỉ thể tranh thủ khi nghỉ ngơi. Bài tập liên lạc qua bạn học, nhờ Cố Vân Khê mang về mỗi ngày. Cuối tuần cũng dành trọn thời gian rảnh rỗi để giải quyết chúng.
Vốn dĩ Tề Thiệu thông minh, còn tinh thần tự giác cao, nên những bài tập Giáo sư giao đều thành nhanh.
Giáo sư Smith coi trọng học trò : "Cậu nên về sớm một chút. Việc giảng lớp quan trọng.”
“Vâng." Tề Thiệu chỉ chờ đợt sóng tài chính kết thúc là thể trở trường.
Cố Vân Khê kín đáo len lỏi giữa đám đông, âm thầm quen với tất cả mặt tại đây.
Giáo sư Miller thấy cô, chợt nhớ một chuyện: " , trả cô món đồ chơi nhỏ . Đây là sản phẩm cô hồi mười bốn tuổi, xem như khá thành công. Cô nhất định tiếp tục cố gắng."