Trần Sơn sâu thiếu nữ mắt. Cô mặc trang phục nhã nhặn, trông ngoan ngoãn, ngọt ngào với chút nét trẻ con, nhưng khí chất phi phàm, đích thị là phong thái của một thiên kim đại tiểu thư danh giá.
“Rốt cuộc cô là ai?” Ông ép đến đây, rõ tình hình, nhưng thể từ chối.
“ tên là Cố Vân Khê. Ông hẳn từng qua tên .”
Ánh mắt Trần Sơn căng thẳng, sắc mặt đổi mấy : “Là cô.”
Chính cô gái đẩy ông kiếp nạn lớn nhất đời, khiến ông nắm điểm yếu chí mạng, sai khiến việc như một con chó.
“, là .”
Sát khí lạnh như băng lan tỏa khắp Trần Sơn, ông trừng mắt cô, chất vấn: “Cô mục đích gì khi tìm đến ?”
Đáng tiếc, thái độ chẳng hề lay chuyển Cố Vân Khê. “ về giao dịch giữa ông và Mạc lão phu nhân.”
Mạc lão phu nhân vội vàng phủ nhận: " là ai.”
Cố Vân Khê chỉ Mạc lão phu nhân, hỏi Trần Sơn: “Ông quen bà ?”
“Không quen .” Trần Sơn khẳng định chắc như đinh đóng cột.
Lần , Mạc lão phu nhân dịp đắc ý: “Thừa Ân, ông thấy ? Cố Vân Khê đang vu khống trắng trợn!”
Cố Vân Khê ha hả. Thích uống rượu phạt hơn rượu mời ư? là đê tiện. “Trần Sơn, con trai ông hề giống ông. Chẳng lẽ A Phong giống bé ?”
“Cô... cô...” Sắc mặt Trần Sơn tái nhợt, ý đồ uy h.i.ế.p của cô quá lộ liễu, thể chống đỡ.
Cố Vân Khê tung thêm một đòn nặng nề: “Liệu chấp nhận ông là cha?”
“Cô câm miệng ngay!” Trần Sơn chạm chỗ đau, cơn tức giận bùng lên dữ dội.
Cố Vân Khê vuốt cằm, đôi mắt đen nhánh lướt qua lướt : “Đứa bé đ.á.n.h tráo năm xưa ? Nó qua tay ông đem bán? Hay ông xử lý để diệt khẩu? Với tính cách của ông, hẳn là sẽ để hậu họa. À, cha nuôi hiện tại của con trai ông sự thật nhỉ?”
Sắc mặt Trần Sơn khó coi đến cực điểm: “Người quá nhiều bí mật thường kết cục .”
Cố Vân Khê giả vờ sợ hãi nhưng rạng rỡ hơn bao giờ hết: “ thể khiến ông mặt ở đây trong vòng nửa tiếng, thì cũng thể khiến con trai ông gặp chuyện may trong cùng thời gian đó. Muốn đ.á.n.h cược thử ?”
Cô dừng một chút, nheo mắt: “Ông nên hiểu rõ rằng, việc tra cả đường dây của A Lãng, đó chính là một lời cảnh cáo dành cho ông.”
Trần Sơn xong lập tức biến sắc, ông dám đ.á.n.h cược: “Rốt cuộc cô là ai?” Ông quá coi thường, cho rằng cô chỉ là một cô gái trẻ tuổi đơn thuần, ngoan ngoãn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-422.html.]
Kẻ nào thể giằng co với ông mà thất thế, thì đó quả thực là phi thường.
Cố Vân Khê thản nhiên hỏi ngược : “Ông thử xem?”
Sắc mặt Trần Sơn trở nên âm u bất định. Chỉ vì nhận lời yêu cầu bắt cóc cô, mà giờ đây một loạt hậu quả tồi tệ xảy đến, khiến kế hoạch hai mươi năm của ông đổ sông đổ bể, bí mật lớn nhất phơi bày ánh sáng. Nói tóm , kẻ yêu cầu ông việc cũng thể thoát khỏi trách nhiệm.
“Là Mạc lão phu nhân cho . Bà bảo cô thông minh, là nhân tài hiếm . Nếu khống chế cô, tập đoàn sẽ như hổ thêm cánh.” Ông là cáo già, lúc nào nên co, lúc nào nên duỗi, ngay lập tức bán bà Mạc.
Đầu Mạc Thừa Ân như tiếng ve kêu. Hóa tất cả đều là sự thật. Cô bé tuyệt đối sẽ bỏ qua cho bọn họ.
Mạc lão phu nhân theo bản năng về phía Mạc Thừa Ân đang giường bệnh, vẻ mặt khẩn trương: “Ông đừng tin những lời vu khống bậy bạ của tên !”
Cố Vân Khê hất cằm, hỏi: “Ông thiết với bà lắm ?”
Trần Sơn khẽ lắc đầu: “Bà và cha nuôi của từng là tình nhân.”
“Ồ, wow.” Cố Vân Khê tin thì cực kỳ kinh ngạc. Năm đó bà tiếc thủ đoạn để giành đàn ông về tay, mà lưng cùng đàn ông khác tình tứ? Chuyện thật sự tuyệt vời, quá kích thích !
Mạc lão phu nhân mặt đỏ bừng, rõ là vì hổ tức giận. "Vớ vẩn! Cả thiên hạ đều và chồng là vợ chồng ân ái, tình cảm sâu đậm. Các dám cấu kết bịa những lời đồn thổi lố bịch như ?"
Mạc Thừa Ân kích động mạnh, ho sặc sụa, gần như thở nổi. Nhân viên y tế đang túc trực bên cạnh vội vàng tiến lên sơ cứu.
Phạm Khắc Hiếu
Cố Vân Khê vẫn lạnh lùng, dửng dưng hỏi tiếp: “Lời ông , chứng cứ xác thực ?”
“Có, giữ vài phong thư tình.” Trần Sơn vốn là kẻ hiểm độc. Ông sớm nắm trong tay bằng chứng hẹn hò vụng trộm của hai họ. Không rõ mục đích của ông là gì, là để tự bảo vệ , là dùng để uy hiếp?
Mạc lão phu nhân kinh hãi tột độ, rõ ràng là bà hề nhược điểm c.h.ế.t Trần Sơn nắm trong lòng bàn tay.
Cố Vân Khê mấp máy môi, hỏi: “Vậy còn chuyện bốn mươi năm bà bán một phụ nữ, ông ?”
Cô dám ôm nhiều hy vọng. Bốn mươi năm ông còn khá nhỏ, e rằng nhớ nhiều chi tiết.
Không ngờ Trần Sơn dứt khoát khẳng định:
“Biết.”
“Hả?” Cố Vân Khê vô cùng kinh ngạc.
Trần Sơn trầm ngâm hồi lâu: “Người phụ nữ bán tên là Tô Mạn Châu, bà là một xinh , và cũng dịu dàng.”