Mạc lão phu nhân càng thêm tức giận. Đối với bà, đây là thái độ khiêu khích trần trụi. Bà gào thét ầm ĩ, khiến Mạc Thừa Ân cau mày ghét bỏ.
"Câm miệng! Ầm ĩ c.h.ế.t!"
Chờ đến khi căn phòng yên tĩnh, ông mới về phía cô cháu gái đang say sưa sách. Cô thật sự là một phức tạp và mâu thuẫn đến khó hiểu. Vừa còn lớn tiếng ngạo nghễ, ngay lập tức thể bình tâm sách. Đây chẳng là kỹ năng "chuyển đổi trạng thái" trong truyền thuyết ?
"Cháu đang sách gì thế?"
"Vật lý lượng tử." Cố Vân Khê ngẩng đầu, chỉ nhấc cuốn sách lên. Cuốn sách bằng tiếng Anh, nội dung cao siêu đến mức khiến bất kỳ ai liếc mắt qua cũng choáng váng.
Mạc Thừa Ân bình tĩnh cô: "Ông tưởng cháu sửa nguyện vọng, theo học ngành tài chính chứ?"
"Chỉ cần chọn môn thôi, rảnh thì xem." Giọng Cố Vân Khê thản nhiên, như thể chuyện là lẽ dĩ nhiên. "Cũng gì khó khăn ."
Phạm Khắc Hiếu
Đối với một học bá thiên tài hàng đầu mà , việc sách chẳng là chuyện khó khăn. Hơn nữa, cô cũng hề xa lạ gì với ngành tài chính.
Mạc Thừa Ân tiêu hao quá nhiều sức lực. Ông cảm thấy mệt mỏi rã rời, vô lực tựa lưng giường, hai mắt khép hờ.
Xem , việc cô nắm quyền quản lý Quỹ Tín thác Gia tộc Mạc thị, phần lớn là vì trả thù. Cô khó chịu thì đừng ai mong thoải mái. Với tính cách , dù tốn sức giảng bao nhiêu đạo lý nữa, cô cũng chẳng thèm lọt tai.
Tất cả , giờ đây, đều chấp nhận trả giá cho hành vi ngang ngược của Mạc lão phu nhân.
Mạc lão phu nhân bắt đầu diễn kịch, nước mắt lưng tròng: "Thừa Ân , thằng cả với thằng hai đều tù . Từ nhỏ chúng quen sống sung sướng an nhàn, giờ ở trong tù chịu nhiều khổ cực, nghĩ tới thấy đau lòng chịu nổi."
Bà sức thể hiện tình mẫu tử sâu đậm, than khổ con trai, đó tỏ vẻ tình thâm nghĩa trọng, chân thành đàn ông giường bệnh: "Ôi, nếu ông mà xảy bất trắc gì, cũng thiết sống nữa. Đến lúc đó, sẽ bầu bạn cùng ông suối vàng."
Vừa câu , Cố Vân Khê bật thành tiếng. Cô dứt khoát đóng sách , chằm chằm màn biểu diễn buồn nôn của bà già. Diễn xuất còn đỉnh cao hơn cả phim truyền hình. Nếu một cô gái trẻ lời còn thể khiến cảm động, nhưng một lão thái thái như bà , chỉ thấy sự giả tạo đến mức đáng ghê tởm.
Mạc lão phu nhân như thấy tiếng mỉa mai của cô, tiếp tục độc thoại: " chẳng màng danh lợi gì hết, chỉ hai đứa con là thể dứt bỏ . Đó là hậu duệ của ông và . luôn mong mỏi chúng thể trở thành nổi bật, thua kém bất cứ ai, rạng rỡ tổ tông."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-421.html.]
"Thừa Ân, ông cũng nghĩ như ? Người chọn để ủy thác quản lý Quỹ Tín thác Gia tộc..." Bà c.ắ.n răng, bộ vô tình : "Hay là ông cứ để thằng Ba và con gái thứ Tư cùng quản lý ? Mặc dù con gái thứ Tư gả về nhà khác, nhưng nó vẫn mang dòng m.á.u Mạc gia. Có hai đứa chúng nó ở đó, thằng cả và thằng hai mới ngoài ức hiếp."
Rốt cuộc bà vẫn chỉ chồng sửa di chúc. Điều thì ai mắt cũng .
“Thừa Ân, cầu xin ông, vì các con của chúng , ông mau sửa di chúc .” Mạc lão phu nhân dứt khoát thẳng thừng: “Cố Vân Khê hận , cũng hận ông. Con bé sẽ đối xử tử tế với con cháu nhà , ông còn nhẫn tâm để chúng rơi tay Cố Vân Khê chịu khổ chịu tội như thế? Thậm chí thể khó giữ tính mạng!”
Vốn dĩ Cố Vân Khê nhúng tay chuyện di chúc , nhưng chỉ đích danh, cô cũng cần giữ thể diện gì nữa.
“Đừng lo lắng, sẽ bẩn tay vì việc trả thù. sẽ đơn giản hơn nhiều: Phá hủy bộ sản nghiệp danh nghĩa quỹ tín thác gia tộc, khiến cho con cháu các trở thành kẻ trắng tay, nghèo rớt mồng tơi ngay khi bước khỏi nhà giam.”
Mạc lão phu nhân hít một khí lạnh, giọng run rẩy: “Mày dám ?”
“ dám.” Cô híp mắt. “ đủ khả năng để đảm bảo điều . Ở Mạc gia, một ai thể đối đầu với .”
“Đó cũng là của mày! Chảy cùng một dòng máu!” Mạc lão phu nhân tức vội, thầm c.h.ử.i rủa: Con nhỏ điên !
Một vệ sĩ bước phòng bệnh, báo cáo: “Ông chủ, gặp Cố tiểu thư.”
Mạc Thừa Ân Cố Vân Khê với vẻ mặt phức tạp, gật đầu: “Cho .”
Một đàn ông cao lớn, cường tráng bước . Dù mặc âu phục tinh tế, đeo vàng bạc đầy , nhưng khí chất giang hồ, dũng mãnh vẫn thể che giấu.
Ông liếc khắp phòng, ánh mắt dừng ở Mạc lão phu nhân, khỏi giật . Bà cũng ngây giây lát. Tuy nhiên, một sự ăn ý ngầm khiến cả hai nhanh chóng dời tầm mắt , giả vờ như quen .
“Vị nào là cô Cố?”
“Là .” Cố Vân Khê giơ tay, mỉm ngọt ngào. “Chào ông, ông Trần Sơn. Thật bất ngờ khi chúng gặp ở nơi .”