Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang, Vẫn Không Thoát Khỏi Kịch Bản Thê Thảm - Chương 404

Cập nhật lúc: 2025-10-15 05:19:39
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngay khi họ rời , Hoắc Vân Sơn nhịn đưa tay chọc chọc trán Cố Vân Khê: " là cô bé lo nghĩ gì cả, chẳng lẽ sẽ để cô chịu thiệt thòi ?"

 

Một bàn tay to khác vươn tới, mạnh mẽ gạt tay Hoắc Vân Sơn : "Nói chuyện nghiêm túc, đừng động tay động chân. Tham ăn thì ?" Một khuyết điểm nhỏ vô hại như thì tính là gì chứ?

 

" là một bình thường, ?" Cố Vân Khê cố tình . Tài trí quá mức là chuyện , dễ khiến kiêng dè, một chút khuyết điểm nhỏ sẽ dễ dàng che giấu hơn.

 

Cô lười quan tâm đến , lập tức cầm giấy bút bắt đầu ghi chép danh sách.

 

Chỉ cần cô khởi động, thứ liên quan cũng theo đó mà kích hoạt.

 

Cố Vân Khê hề lạ lẫm với bản vẽ máy bay lái. Cô tập trung vẽ suốt một ngày một đêm cuối cùng cũng kết quả. Tề Thiệu cầm bản vẽ, hồi lâu, nét mặt phức tạp đến tột độ.

 

"Sao thế?"

 

Tề Thiệu lâu, giọng chứa đầy sự kinh ngạc: "Em thật sự quá thông minh, vượt ngoài sức tưởng tượng của ."

 

Phạm Khắc Hiếu

"Ha ha ha."

 

Hoắc Vân Sơn bước , đưa một danh sách thực đơn dài dằng dặc cho Cố Vân Khê: "Bên điều một đầu bếp bậc thầy chuyên nấu Quốc yến đến cho hai . Muốn ăn gì cứ gọi."

 

"Đầu bếp Quốc yến ư?" Cố Vân Khê lập tức sáng mắt. Cô gọi vài món mà bình thường cô thể nào ăn mới ! "Thứ gì cũng ?"

 

" , nhưng khuyên cô kiềm chế một chút, đừng quá buông thả bản ."

 

Cố Vân Khê liếc một cái, châm chọc: "Sau ai gả cho chắc sẽ buồn chán lắm. Sống khuôn phép quá thấy mệt mỏi ?"

 

"Chi phí ăn uống là khoản trợ cấp, hai cần trả. Các nhà khoa học khác cũng lãng phí như hai ."

 

Cố Vân Khê hiểu ngay. Hoắc Vân Sơn đang lo lắng họ quá nổi bật, dễ gây hiềm khích và đắc tội với khác. "Anh quên ? Không ai đến chúng cả. Hơn nữa, chúng vẫn là trẻ con, dám so sánh với các nhà khoa học lớn? Trẻ con quyền hiểu chuyện mà."

 

Bọn họ hầu như rời khỏi tòa nhà nhỏ , cũng nhân viên công tác bên ngoài. Tất cả việc vặt vãnh trong cuộc sống đều do Hoắc Vân Sơn dẫn theo hai trợ lý đến giải quyết. Hoắc Vân Sơn cái logic "trẻ con" của cô đ.á.n.h gục .

 

Tề Thiệu nhịn lên tiếng: "Được , chúng gọi thêm một món canh bổ và hoa quả tươi. Lúc rời , chúng sẽ bổ sung tiền quỹ, cứ quyết định ."

 

Chuyện cứ thế quyết định một cách vui vẻ, chấp nhận bất kỳ sự phản bác nào từ Hoắc Vân Sơn.

 

Cố Vân Khê cũng để bụng, sang hỏi Tề Thiệu: "Anh phụ trách nghiên cứu phát triển hệ thống, vấn đề gì chứ?"

 

"Được, cứ giao cho , đây là thế mạnh của ." Tề Thiệu cô, thêm: " sẽ cần mượn siêu máy tính một thời gian."

 

"Để liên hệ." Hoắc Vân Sơn đảm nhận vai trò quản lý tổng thể, nhằm đảm bảo hai thiên tài thể tập trung tối đa nghiên cứu mà phân tâm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-404.html.]

Phần việc của Cố Vân Khê diễn suôn sẻ, nhưng khi bắt tay chế tạo hiện vật, họ gặp một trở ngại lớn. Trước hết, việc yêu cầu một loại vật liệu mới, đòi hỏi độ bền cực cao, thể bay lượn tự do , khả năng đối phó với nhiều điều kiện môi trường khác . Điều đặc biệt khó khăn.

 

Cố Vân Khê kinh ngạc hỏi: "Không ? Anh chắc chứ?"

 

" ."

 

Cô trầm ngâm lâu. Quả thực, giai đoạn kỹ thuật hiện tại thể đáp ứng. Những loại vật liệu mà cô quen dùng ở kiếp , giờ đây vẫn nghiên cứu thành công.

 

"Được , để thử xem ."

 

Hoắc Vân Sơn: "..."

 

"Cô còn về vật liệu học ?"

 

Kiếp , Cố Vân Khê chính là Tiến sĩ Vật liệu Cơ khí. Tự tạo một, hai loại vật liệu mới là chuyện dễ như trở bàn tay đối với cô. Không, đối với cô mà , chúng là vật liệu mới, mà là những vật liệu cũ rích từ hai mươi mấy năm .

 

Hoắc Vân Sơn dẫn cô đến một viện nghiên cứu vật liệu tuyệt mật, nơi đầy đủ dụng cụ và nguyên vật liệu nhất. họ vấp sự phản đối dữ dội từ phụ trách: "Để một cô bé như phòng thí nghiệm á? Đừng loạn nữa. sợ cô sẽ hỏng phòng thí nghiệm! Anh , thiết ở đây đều là hàng nhập khẩu cực kỳ đắt tiền, nếu hư hại, ai sẽ bồi thường? Thậm chí những thứ tiền cũng mua ngay ."

 

quá trẻ, chẳng khác gì một nữ sinh trung học, tay chân nhỏ nhắn như thì thể gánh vác trọng trách ?

 

"Đây là nơi để đùa giỡn!"

 

Cố Vân Khê sờ sờ mặt . Cô đeo khẩu trang , vẫn cô còn nhỏ tuổi?

 

Mặc kệ Hoắc Vân Sơn giải thích thế nào, cô đến là để chế tạo vật liệu mới, nhưng đối phương tin.

 

Hoắc Vân Sơn bất lực thở dài. Sao cứ hết chuyện đến chuyện khác xảy ? Lẽ nào bên nhận chỉ thị từ cấp ?

 

Anh bước ngoài gọi một cuộc điện thoại. Chỉ lát , phụ trách liền nhận cuộc gọi, vẻ mặt phức tạp tột độ.

 

Lệnh truyền xuống là: Người cô cái gì thì cứ cho cái đó, kể cả những thành quả kỹ thuật tiên tiến nhất.

 

“Xác định lầm ? Đó là một cô gái nhỏ, qua còn đến tuổi trưởng thành.”

 

Đối phương rõ ràng khựng một hồi, đáp: "Chỉ cần là Hoắc đoàn trưởng đưa tới thì đều ."

 

Người phụ trách nghi ngờ cấp của cũng hề tới là một cô bé, nhưng nếu như , chỉ thể miễn cưỡng để cô căn phòng thí nghiệm trị giá hàng triệu đồng.

 

Dù tiếc nuối đến mấy, Cố Vân Khê vẫn tỏ chướng mắt. Những dụng cụ thí nghiệm , trong suy nghĩ của cô, sớm loại bỏ và lạc hậu .

 

, cô chỉ thể nghiên cứu cách dùng , điều phụ trách thêm phần lo lắng: Rõ ràng cô gái ngoài nghề, ngay cả cách dùng thiết cũng .

 

 

Loading...