Trái tim Tưởng Quảng Xương lúc như rơi thẳng xuống vực sâu, lạnh ngắt như băng. Hắn quả thật chuyện . Khách sạn Ngũ Hồ chẳng là tài sản của Tề gia ?
"Là cô cài đặt gì đó trong phòng khách ?”
Phạm Khắc Hiếu
“Thiết trộm thế hệ mới. Nếu cơ hội, thể tìm hiểu thêm một chút.” Cố Vân Khê phẩy nhẹ lọn tóc, giọng điệu đầy khinh thường.
“Chỉ vì mấy mà dày công sáng chế loại sản phẩm mới . Các nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng.”
Tưởng Quảng Xương há hốc mồm kinh ngạc. Lúc , mới ý thức Cố Vân Khê dắt mũi . "Cô bắt đầu nghi ngờ từ khi nào?”
“Từ khoảnh khắc lộ diện mặt .” Cố Vân Khê bằng ánh mắt như một kẻ ngốc. "Đến giờ vẫn cái cặp tài liệu nách gắn máy trộm ?”
Không ! Hắn đương nhiên ! Vậy là, ngay từ lúc bắt đầu, cử chỉ, hành động của sự kiểm soát của họ? Tưởng Quảng Xương tuyệt vọng nhắm mắt. Hắn tự cho thể thao túng Cố Vân Khê, nhưng cuối cùng, ngay cả một bước cũng thể tự quyết định.
Mọi sự ngụy trang, tính toán chi ly của , trong mắt cô chẳng khác nào một trò hề. Cô bé , đơn giản là thả dây dài để câu cá lớn! Tại đời xuất hiện một "yêu nghiệt" như thế chứ?
“Cô bắt chúng cũng vô ích thôi. Dù chúng cũng chỉ là đám tôm tép lặt vặt. Cố Vân Khê, cô lưng thế lực lớn đến nhường nào ? Cô việc liên quan đến lợi ích của bao nhiêu vị tai to mặt lớn ? Dù cô cũng còn quá trẻ, căn bản thể lường hậu quả nghiêm trọng của chuyện . Vì thế khuyên cô nhất vẫn nên thả ..."
Đến tận lúc , vẫn còn cố gắng thuyết phục Cố Vân Khê buông tha . , đang chuyện với ai.
“Cảm ơn sự quan tâm của , nhưng quân đội tay, tất cả chuyện đều thành vấn đề.”
“Quân đội?” Tưởng Quảng Xương về phía Hoắc Vân Sơn đang lái xe, trái tim thắt vì lạnh lẽo. Quả nhiên, ngay từ đầu cảm thấy chút bất thường.
Chuông điện thoại vang lên, là Tề Thiệu. "Tiểu Khê, em đang ở ngoài ? Em hiện đang ở ?”
Cố Vân Khê lập tức nhận sự khẩn trương trong giọng , nhẹ giọng trấn an: "Đừng lo lắng, em vẫn ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-395.html.]
Cô trấn an một lúc lâu mới dịu . Cô còn định tiếp, thì đột ngột thông báo: " bắt hai ."
“Hả?” Cố Vân Khê ngây .
“Em mau tới chỗ .” Tề Thiệu địa chỉ cho cô .
Sau khi cúp máy, vẻ mặt Cố Vân Khê phức tạp, "Anh họ, hình như... Tề Thiệu đang..." Cô bận rộn cả ngày, cũng hề rảnh rỗi chút nào.
Hoắc Vân Sơn gật đầu, "Cậu gì?"
“Đến hiện trường sẽ .”
Tề Thiệu đưa địa chỉ của một căn biệt thự hẻo lánh.
Hoắc Vân Sơn bước thấy hai trói tay trói chân, lập tức kinh hãi: "Tề Thiệu, bắt ? Anh điên ? Đây là phạm pháp!"
Thiên tài và kẻ điên chỉ cách một sợi tóc. Ở một mức độ nào đó, Tề Thiệu chính là một kẻ điên.
“Bọn họ bắt Tiểu Khê, chỉ lấy gậy ông đập lưng ông, bắt hết bọn họ."
Anh một cách bình thản đến mức vẻ logic.
Hoắc Vân Sơn giận sôi lên, tiến tới cởi trói cho họ: "Anh đang loạn đấy hả? Mau thả !"
Giọng Tề Thiệu lạnh lùng vang lên: "Các còn cần siêu máy tính ? Còn cần máy khắc quang ? Nếu còn , thì tất cả theo sự sắp xếp của !"