Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang, Vẫn Không Thoát Khỏi Kịch Bản Thê Thảm - Chương 394

Cập nhật lúc: 2025-10-15 05:19:23
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Làm vận chuyển xe về Hải Thành đây?”

 

Cố Vân Khê về phía Hoắc Vân Sơn, “Vậy, việc giao cho .”

 

“Được.”

 

Đoàn cũng vội vã trở về khách sạn, mà là đến một khu phố buôn bán vô cùng náo nhiệt, để mua sắm thêm.

 

Thẳng đến khi mặt trời chiều ngả về tây, một hàng mới bắt đầu trở về.

 

đúng lúc , một chiếc xe máy từ vọt , chắn ngang đường của xe bọn họ. Người xe máy còn lấy s.ú.n.g nhắm thẳng lốp xe bọn họ mà bắn, ý đồ bức xe bọn họ dừng .

 

Tưởng Quảng Xương quá sợ hãi, hét lên: "A, cẩn thận! Mau phanh !”

 

Ai ngờ, mí mắt Hoắc Vân Sơn cũng hề chớp lấy một cái, trực tiếp đạp mạnh ga lái xe đ.â.m thẳng qua.

 

Chiếc xe máy đ.â.m văng xa, lái xe cũng bay ngoài, ngã nặng nề mặt đất.

 

Vẻ mặt Tưởng Quảng Xương lúc vô cùng lo lắng, "Xong , gặp rắc rối ! Chúng mau dừng xe xem , hy vọng vẫn , nếu ….”

 

Hoắc Vân Sơn giống như thấy. Anh căn bản để ý đến lời khuyên, mà còn lái xe nhanh hơn.

 

Tưởng Quảng Xương thấy như thì tức giận, "Cố Vân Khê, lời tác dụng, cô mau lệnh bảo dừng xe . Nếu chẳng may đụng c.h.ế.t , chỉ tù, mà cô cũng chịu trách nhiệm đó!”

 

Cố Vân Khê lười biếng liếc đối phương. "Anh hấp tấp thế gì? Chuyện là của chúng , liên quan gì đến ?"

 

Tưởng Quảng Xương nhận lỡ lời, vội gượng giải thích: "Đương nhiên lo lắng! sợ cảnh sát hiểu nhầm, lỡ họ cũng coi là kẻ tòng phạm, hoặc tệ hơn là thủ phạm thì ?"

 

Cố Vân Khê nở nụ ngọt ngào, nhưng lời cô thốt khiến rợn tóc gáy: "Yên tâm , họ sẽ coi là kẻ gây t.a.i n.ạ.n . Họ chỉ coi là kẻ bắt cóc thôi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-394.html.]

Câu như sét đ.á.n.h ngang tai. Tưởng Quảng Xương kinh hãi lùi , lắp bắp: "Cô... cô đang cái quái gì ? hiểu gì cả!”

 

lúc , hai chiếc SUV đen đuổi sát tới, rút s.ú.n.g chĩa thẳng xe họ. "Người phía đây, mau dừng xe , nhanh lên!"

 

Tên đó còn kịp bóp cò, một chiếc xe tải lớn bất ngờ lao ngang, chặn con đường của hai chiếc xe đen .

 

Tiếng còi cảnh sát vang lên inh ỏi. Mấy chiếc xe cảnh sát từ phía bất ngờ bao vây, nhanh chóng kiểm soát tình hình. Họ tay dứt khoát, chuẩn xác và khoan nhượng. Toàn bộ tình thế bất lợi lực lượng chức năng khống chế chỉ trong tích tắc.

 

Tưởng Quảng Xương ngây xung quanh. Rõ ràng, đây là một cái bẫy giăng sẵn từ , một lưới trời lồng lộng, chỉ chờ bọn chúng tự chui đầu .

 

Bất chợt, cổ ghìm chặt, một cú thúc khuỷu tay chuẩn xác chỗ hiểm khiến mất hết sức lực. Toàn Tưởng Quảng Xương mềm nhũn, đổ sụp xuống ghế, hai tay lập tức còng .

 

Phạm Khắc Hiếu

Anh kinh hãi bảo mẫu trông vẻ tầm thường mặt. Thân thủ ... Tuyệt đối là bảo mẫu bình thường ! Phải chăng ngay từ đầu, đây là cái bẫy đào sẵn để đợi bọn chúng?

 

Lúc đầu, cứ đinh ninh Cố Vân Khê là con mồi của , nhưng giờ đây mới nhận , sai , sai một cách quá đáng. Hắn mới chính là con mồi! Còn Cố Vân Khê, chính là thợ săn tấm màn!

 

Cố Vân Khê say sưa theo dõi tình hình bên ngoài xe, còn buông lời bình phẩm: "Địa điểm phục kích các chọn lắm . Ai bắt cóc giữa ban ngày ban mặt thế chứ? Đây là công khai thách thức pháp luật đấy." Cô thở dài cảm thán: “Ôi trời, Tưởng Quảng Xương, , chọn nội gián? Lần phạm pháp chỉ bại danh liệt, mà thích, bạn bè, ngay cả con cháu của cũng sẽ liên lụy theo.”

 

Tim Tưởng Quảng Xương như một bàn tay vô hình siết chặt. Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng vẫn cố tỏ bình tĩnh, gằn giọng: “Cô đang bậy bạ cái gì thế hả?”

 

Trước nay, luôn xem thường Cố Vân Khê, cho rằng cô chỉ là một thiên tài hiểu chuyện đời, dễ nắm thóp. hôm nay xem , cô chỉ thông minh, mà kỹ năng diễn xuất còn vô cùng thượng thừa. Hóa , ngay từ đầu, mới chính là thằng ngốc lớn.

 

“Mồi nhử ngoài để bắt cóc, là kế hoạch hảo của các ? Anh phụ trách mật báo, còn tên A, tên B gì đó thì phụ trách bắt .” Cố Vân Khê thản nhiên trào phúng: " cho các cơ hội, và cũng nhân cơ hội tóm gọn bộ đồng bọn của các ."

 

Cố Vân Khê chợt nhớ điều gì đó, rộ lên: “À, đúng , các còn , mặc kệ cô bé tùy hứng kiêu ngạo đến , chỉ cần rơi tay chúng , vẫn ngoan ngoãn lời thôi. Chậc chậc, sai, ?"

 

“Cô...” Đầu óc Tưởng Quảng Xương trống rỗng. Sao cô những lời ? Hắn chỉ với duy nhất tên đồng bọn trong phòng khách sạn mà thôi.

 

Cố Vân Khê bày vẻ mặt khinh bỉ, : "Đầu óc các thật sự vấn đề ? Tại ngang nhiên bàn bạc chuyện bắt cóc nguy hiểm ngay trong phòng khách của khách sạn? Chẳng lẽ các , là cổ đông lớn nhất của chuỗi khách sạn ?”

 

 

Loading...