"Đối với công ty trong nước, chúng tìm một đại diện. Em thấy ai thích hợp nhất? Hay là ?”
Cố Vân Khê nhẩn nha ăn miếng quýt ngọt lịm, đôi mắt cong cong rạng rỡ, : “Không, tính cách của thiên về định, nghề nghiệp chuyên môn thì , nhưng thị trường đầu tư quá mức kích thích, hợp với .”
Cô trầm ngâm, trực tiếp gọi tên một : “Chọn Khương Nghị . Cậu thích mạo hiểm, ưa chơi những trò kích thích, việc cũng trượng nghĩa. Quan trọng nhất là, nể và lời .”
“Được, theo em. Chúng cần đăng ký công ty, nhưng...” Tề Thiệu dừng , trầm ngâm: “Không thể đăng ký trong nước, cũng thể ở Mỹ. Theo em, nơi nào thích hợp nhất?”
Thông thường, doanh nghiệp nước ngoài luôn sự cảnh giác bẩm sinh với các công ty trong nước, điều lợi cho sự phát triển ban đầu của chúng . Còn Mỹ? Các loại thuế quá phức tạp, chính sách hạn chế cho dân bản địa nhiều, việc đầu tư tiền đó cũng dễ dàng.
Cố Vân Khê chút do dự : “Nếu đến thiên đường tránh thuế, kể đến Quần đảo Cayman. Ở đó, gần như tất cả các khoản đầu tư đều miễn thuế.”
“Tiểu Khê, em thật nhiều.” Tề Thiệu hưởng thụ cảm giác kích thích trí não , ý tưởng tuyệt vời của đều cô thấu hiểu.
Suy nghĩ của , cô luôn theo kịp, và luôn ủng hộ.
Cô chính là báu vật, là kỳ tích; việc thể gặp cô là sự may mắn lớn nhất.
Phạm Khắc Hiếu
Anh hứng thú : “Chúng đặt tên cho công ty . Gọi là Khê Thiệu, em thấy thế nào?”
Cố Vân Khê xong liền hiểu, dùng tên của hai , hơn nữa còn đặt tên cô lên . Chi tiết nhỏ khiến cô khỏi cảm động.
“Khê Thiệu? Nghe cứ vòng vo thế nào ! Chi bằng chúng gọi là Thiệu Khê .”
“Thiệu Khê, Thiệu Khê. Ha ha ha, hai đứa nhóc đáng yêu thật.” Hoắc Vân Sơn lớn, căn bản xem những lời là thật. Trẻ con ba hoa một chút thì , đỗi bình thường. Chẳng hồi bé cũng thường xuyên khoe mẽ với bọn trẻ trong khu nhà đó ?
Chỉ là, hai thiên tài dóc cũng khá thú vị. Kiếm tiền thế giới cơ đấy? Kỳ lạ là, bọn chúng chuyện thật nhẹ nhàng, cứ như thể tiền bạc thế gian chỉ chờ chúng đến nhặt .
Cố Vân Khê và Tề Thiệu đều là thông minh tuyệt đỉnh, dĩ nhiên thấu suy nghĩ của , nhưng cả hai đều bận tâm.
Hai , trao đổi ánh mắt đầy ăn ý. Những gì cần họ xong, coi như là báo với Hoắc Vân Sơn, còn những chuyện khác, cứ mặc kệ nghĩ gì.
Nhiều năm , khi chủ nhân thần bí của tập đoàn SX (Thiệu Khê) càn quét thị trường cầu lộ diện, Hoắc Vân Sơn lúc bấy giờ quyền cao chức trọng mới ngẩn ngơ, mơ hồ nhớ câu chuyện cũ rích hôm nay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-392.html.]
Hóa , thứ chính thức khởi đầu từ ngày hôm đó. Họ thẳng thắn hết , chỉ là ... Ôi trời ơi, mau đưa cho một liều t.h.u.ố.c hối hận gấp thôi!
….
Cố Vân Khê bắt đầu tập trung báo cáo, trình bày một cách sâu sắc về tầm quan trọng cốt lõi của máy khắc quang.
Trong mười hai mươi năm tới, thể cảm nhận tầm quan trọng , bởi vì thời điểm đó mới chỉ bắt đầu tiến thời đại thông tin, nhiều công nghệ còn đang trong giai đoạn thai nghén.
ở thời đại công nghệ cao , họ nhất định sẽ hiểu rõ tầm ảnh hưởng của nó. Bất kể là trong lĩnh vực dân dụng quân sự, nó đều sức ảnh hưởng cực lớn.
Cô vốn là đến từ thời đại khoa học kỹ thuật mấy chục năm . Những thiết như điện thoại thông minh, đồ gia dụng thông minh, máy bay lái tự động… tất cả đều cần đến chip xử lý.
Cô tất cả những gì thể, và những gì thể ... cô giữ im lặng.
Cô dốc sức thành bản báo cáo đó trong hai buổi tối, cuối cùng cũng xong. Cô đưa nó cho Hoắc Vân Sơn: “Cầm lấy.”
“Viết xong ? Để xem.” Hoắc Vân Sơn cũng là một nhân tài quân sự xuất sắc, khi ở trong quân đội tiếp thu nhiều kiến thức, tầm cũng xa.
Thế nhưng, khi bản báo cáo , vẫn choáng váng kinh ngạc.
“Máy bay thông minh lái? Khái niệm là gì ?”
Quả nhiên hổ là tinh thời đại, chỉ liếc qua nắm bắt điều mấu chốt nhất mà cô nhấn mạnh.
Cố Vân Khê khẽ nheo mắt, : “ chỉ suy nghĩ vẩn vơ thôi, những ý tưởng đó quá xa vời, cũng thể rõ cho . Ôi, buồn ngủ quá mất, mau ngủ thôi.”
Hoắc Vân Sơn cầm báo cáo lật lật , xem xét suốt nửa ngày, ánh mắt dán chặt những dòng chữ đó. Cuối cùng, cất báo cáo một túi văn kiện, niêm phong cẩn thận, đích đóng dấu "TUYỆT MẬT" lên .
Anh nhanh chóng gọi cấp đến, trịnh trọng giao phần tài liệu đó: “Cậu tự bay đến Thủ đô, mang phần tài liệu tuyệt mật trao tận tay Lãnh đạo. Nhớ kỹ, là tự tay trao cho Ngài .”
“Vâng.” Cấp tuân lệnh, nhanh chóng lặng lẽ rời .