Cố Vân Khê hất cằm, lộ chút vẻ kiêu căng của một đại tiểu thư: "Ngồi ."
Người đàn ông tên B trông cực kỳ lạnh lùng, diện mạo đồ đen, toát khí chất âm trầm, và chuyện cũng kiệm lời: “Ông chủ của , chỉ cần cô Cố thứ gì, ngài đều thể giúp cô . Biện pháp cô lúc đầu tuy sai, nhưng những nơi đó lúc nào cũng sẵn thứ.”
Cố Vân Khê giật , một ý niệm thoáng qua trong đầu, nhưng cô ngay lập tức tỉnh táo , hỏi: "Cái gì cũng ?”
“ .” Anh B nhiều, nhưng khí thế mười phần.
Ánh mắt Cố Vân Khê lộ rõ vẻ mừng rỡ. "Vậy, một chiếc máy tính siêu tân tiến. Loại mà mỗi giây thể tính toán lên tới mười triệu phép tính cơ."
“Hả?” Vẻ mặt của đàn ông tên B lập tức cứng , dám tin tai . Cô gái đang gì ? Sao là túi xách đồng hồ hàng hiệu mà đòi máy tính?
Loại máy tính siêu tân tiến chỉ sử dụng trong quân sự và phòng thí nghiệm, là mặt hàng kỹ thuật cao cấp nghiêm cấm lưu hành bên ngoài. Bọn họ mà kiếm chứ?
Phạm Khắc Hiếu
, mới cam đoan là cơ mà. Giờ bảo từ chối thế nào đây?
Cô nhóc quá kỳ quái. Đây là thứ mà bình thường ? nghĩ đến cô là một kỳ tài chuyên về máy tính, cũng thể hiểu .
“Cái ... cần thời gian tương đối dài mới . Hay là cô đổi cái khác .”
Cố Vân Khê , trong lòng khinh bỉ. Loại siêu máy tính cực kỳ khan hiếm trong nước, tiền cũng chắc mua . Nếu tập đoàn buôn lậu của họ mà kiếm , tiền đối với cô thành vấn đề, cô việc gì cần đến sự giúp đỡ của chứ.
“Là ?”
Người đàn ông B giận đến nghiến răng. Tính tình cô nhóc thật sự đáng ghét, "Cô đổi cái khác .”
Cố Vân Khê bình tĩnh , trong ánh mắt tựa như là đang nhạo sự vô năng của , điều cho đàn ông B buồn bực thôi.
"Vậy để suy nghĩ.” Cô trầm ngâm, thuận miệng "Ừ, thì đổi thành máy khắc quang .”
Anh B: ... Gì cơ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-387.html.]
Tưởng Quảng Xương vốn là một phóng viên kiến thức rộng, nhưng ngay cả cũng từng qua cái tên của món đồ . Anh nhịn mà hỏi: “Thứ đó là gì ?”
“Tên đầy đủ của nó là mặt nạ quang khắc dùng cho máy chiếu, chuyên dụng để chế tạo chip bán dẫn.” Cố Vân Khê híp mắt, giải thích đơn giản. “Nếu B thể lấy thứ cho , thì kỹ thuật giám sát mà đang giữ sẽ lập tức dâng lên tận tay .”
Thành thật mà , ở thời đại ý thức tầm quan trọng của phần mềm máy tính, nhưng họ vẫn hiểu rõ vai trò then chốt của chip. Trong nước chú trọng lĩnh vực . Đến khi nhận tầm quan trọng của nó và bắt đầu nghiên cứu, thì quá muộn, cách công nghệ với nước ngoài kéo giãn quá xa.
Vì , mấy chục năm , dù các cường quốc khác kiểm soát nghiêm ngặt, nước họ vẫn thể tự chủ sản xuất chip siêu tân tiến.
Kỳ thực, ở kiếp của cô, những năm tám mươi cơ hội. Hồng Kông từng một thành phố điện tử, cũng tham vọng chế tạo loại chip . Đáng tiếc, vì nhiều nguyên nhân khác , Hồng Kông nắm bắt cơ hội ngàn năm một , đành nhường thị trường béo bở cho đối thủ khác.
Anh B tuyệt vọng, thực sự phát điên! Khuôn mặt lạnh lùng của giữ nữa. Anh B gào lên một câu: “Cô là ai ?”
“Tại cô thứ ít khác chú ý như ?”
" học ngành máy tính điện tử. Nghe dự án máy quang khắc của nước R ấn tượng nên đặc biệt hứng thú với nó.” Cố Vân Khê vẫn diễn vai một thiên tài học thuật lắm tiền nhưng tùy hứng. “Rốt cuộc thì ?”
“Không .” Giọng điệu cam chịu của chẳng khác gì vẻ mặt hiện tại.
Cố Vân Khê bật lớn, nhưng cô gì thêm, chỉ ung dung dùng bữa sáng của .
Chị Triệu đúng lúc bưng thêm đồ ăn tới: “Tiểu Khê, lấy bún xào .”
“Cảm ơn chị.”
Tưởng Quảng Xương im lặng quan sát cô gái thiên tài mắt, vẻ mặt phức tạp khó diễn tả.
“Cố Vân Khê, những thứ cô đều là sản phẩm công nghệ cao nước ngoài cấm vận. Nó là hàng hóa thông thường. Đừng là xuất khẩu, ngay cả việc chúng thấy thôi cũng khó...”
Cố Vân Khê lập tức nghiêm túc lặp lời Anh B từng : “Ông chủ , chỉ cần cô Cố gì, ngài đều thể giúp cô lấy .” Cô trả nguyên văn, sai một chữ nào.