Vừa xuống máy bay ở Thâm Thành, Cố Vân Khê nhận một bóng dáng quen thuộc. Giữa đám đông qua , Tề Thiệu nổi bật hẳn lên trong chiếc áo sơ mi trắng, khí chất thanh thoát như 'hạc giữa bầy gà’.
“Tiểu Khê, ở đây.”
Cố Vân Khê bước nhanh về phía : "Trời nóng như thế chạy tận đây? Chẳng bảo gặp ở khách sạn ?”
"Anh gặp em sớm một chút." Tề Thiệu tự nhiên nhận lấy hành lý của cô, ánh mắt tràn đầy sự yêu chiều: "Sớm thêm một khắc cũng , dù cũng nhớ em.”
Hoắc Vân Sơn theo phía , âm thầm bĩu môi: Cái lũ trẻ ranh thời nay, tình cảm gì mà sến súa thấy ghê!
“Tề Thiệu, chân khỏi hẳn ?”
Tề Thiệu lúc mới như sực nhớ sự tồn tại của Hoắc Vân Sơn, trong lòng khỏi chút bất an. Tại ở đây? Lại xảy chuyện gì nữa ? hiện tại tiện hỏi.
“Cũng , cảm ơn quan tâm.”
Đoàn trao đổi vài câu lên xe, thẳng đến Khách sạn Ngũ Hồ. Cố Vân Khê vẫn chọn đặt phòng ở đây như những , vì cô thích phong cảnh yên tĩnh tại khu .
“ đặt phòng ở Khách sạn Ngũ Hồ , hiện đang ở ?”
Phạm Khắc Hiếu
"Sao cô ở khách sạn mà gợi ý cho cô?” Tưởng Quảng Xương đang giả vờ công tác để tới Thâm Thành . Ban đầu, vì lý do an ninh, yêu cầu Cố Vân Khê tách ở riêng. Vì thế, cố ý đến sớm hơn một ngày.
“ thói quen phó thác sự an của cho khác, đó là hành vi ngu xuẩn.” Cố Vân Khê chuyện thẳng thắn, hề bận tâm đến cảm nhận của đối phương: " còn dẫn theo một vệ sĩ bên để bảo vệ, đề phòng trường hợp bất trắc xảy ."
Nghe đến đây, Tưởng Quảng Xương kinh ngạc: "Cô cẩn trọng đến mức đó ?”
Cố Vân Khê nghiêm trang đáp: "Về lý, vẫn còn là trẻ vị thành niên. Đối mặt với thế giới phức tạp và hiểm ác , cẩn thận một chút bao giờ là thừa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-384.html.]
Điện thoại im lặng một lúc lâu, đối phương dường như nghẹn lời, phản ứng thế nào. “Thôi , cô cứ chờ điện thoại của .”
Cố Vân Khê cúp máy, trong lòng chút bất an. Trực giác mách bảo cô, sự việc đơn giản như những gì họ .
“Đã xảy chuyện gì? Em thể cho một chút ?” Tề Thiệu hỏi.
Cố Vân Khê sang Hoắc Vân Sơn, việc cần quyết định.
Hoắc Vân Sơn khẽ gật đầu đồng ý. Chỉ thông minh của tên nhóc Tề Thiệu tồi, hơn nữa Thâm Thành vốn là địa bàn của nhà họ Tề, tất cả các hoạt động kinh doanh khách sạn Ngũ Hồ cũng đều sự kiểm soát của . Nói cho Tề Thiệu cũng chẳng , còn thể giúp một tay.
Lúc Cố Vân Khê mới thuật sơ qua sự việc cho Tề Thiệu . Tề Thiệu càng càng nhíu chặt mày: "Việc chút hợp lý. Giao dịch ở mà chẳng , tại nhất quyết bắt em ngàn dặm xa xôi chạy tới đây mới xong?"
"Anh đúng, họ lấy lý do tìm kỹ sư đến tận nơi kiểm tra phần mềm. Dù một chi tiết kỹ thuật thể rõ qua điện thoại, đến tận nơi mới xác nhận .” Cố Vân Khê khỏi bật khẩy. Lời giải thích thì vô cùng hợp lý, nhưng kỳ thực vẫn còn nhiều lỗ hổng.
Ánh mắt Tề Thiệu trở nên âm trầm: “Chỉ là mấy chiếc xe nhập khẩu mà thôi, cần quá lên như thế ?”
Mấy chiếc xe nhập khẩu mà thôi? Khóe miệng Hoắc Vân Sơn giật giật. Cậu nhóc đúng là thường thức gì về giá trị kinh tế cả, đúng là một kẻ quái dị.
Bỗng nhiên, Tề Thiệu ngẩng đầu lên, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy bất ngờ: "Tiểu Khê, đêm nay ngủ đây luôn ?"
"Phụt!" Đồng tử Hoắc Vân Sơn co vì chấn động, vẻ mặt thể tin nổi. Tên nhóc đang cái quái gì ? Mình lầm chứ? Sau đó, một cơn giận vô cớ dâng lên trong lòng : "Tiểu Khê vẫn đủ tuổi trưởng thành, đừng quá đáng! Anh họ là vẫn còn chình ình ở đây đấy."
Đã gọi một tiếng , thì mãi mãi là . Thực chất, từ đến nay Hoắc Vân Sơn vẫn luôn xem Cố Vân Khê như em gái ruột trong nhà. Ngay cả ông nội của cũng coi cô như một đứa cháu gái.
Tề Thiệu dùng ánh mắt kỳ quái chằm chằm Hoắc Vân Sơn: "Anh đang nghĩ linh tinh cái gì hả? Anh... Thật là hết nổi! Tức c.h.ế.t mất! Toàn nghĩ đến mấy chuyện ."
Lần Hoắc Vân Sơn cũng hiểu rằng suy nghĩ của Tề Thiệu khác với những gì tưởng tượng, nhưng càng như càng c.h.ử.i thề. Rõ ràng là tên nhóc cố ý mập mờ mà!