Thực tế chứng minh, thiết định vị quả thực là một phát minh tuyệt vời.
Cố Vân Khê kinh hãi che mặt: “Họ bắt ? Vậy, chừng nào mới thả đây?” Cô giả vờ yếu ớt, bất lực: Ai đó ơn đến cứu cô gái bé bỏng !
Hoắc Vân Sơn phì , "Chỉ cần cô thành nhiệm vụ giao là thể thoát khỏi đó thôi. đoán chắc cũng lâu hơn là mấy .”
Cố Vân Khê nghĩ đến ở trong đó hơn nửa năm, cảm thấy bất lực: "Vậy còn cơ hội nước ngoài du học ?"
Hộ chiếu xong xuôi, chỉ còn chờ đặt vé máy bay. Giờ bảo cô chui rừng sâu núi thẳm để chờ đợi, đúng là xáo trộn bộ kế hoạch của cô mà.
Vẻ mặt cô lúc quá đỗi hài hước, khiến Hoắc Vân Sơn nhịn bật lớn: "Chỉ cần cô bản lĩnh báo danh khi học kỳ mới bắt đầu, thì chuyện đều dễ cả thôi.”
Phạm Khắc Hiếu
, dựa bản lĩnh để giải quyết chuyện.
Cố Vân Khê giật , "Chu Bái Bì.”
“ họ Hoắc.”
“Ồ, Hoắc Bái Bì.”
Hoắc Vân Sơn: ...
Ngày hôm , Cố Vân Khê thông báo quyết định ngay bàn ăn.
Anh em Cố Hải Triều tin liền ngây : "Em gái, em là em Thâm Thành thật ?”
Cố Vân Khê bày vẻ mặt áy náy, gật đầu: "Vâng, em sẽ cùng Tề Thiệu tới Thâm Thành, đó sẽ cùng bay sang Hồng Kông, từ đó bay thẳng đến nơi khác.”
Đây là lý do thoái thác mà cô bàn bạc kỹ lưỡng với Hoắc Vân Sơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-382.html.]
Cố Vân Thải lộ vẻ lo lắng: "Sao đột ngột thế? Chị vẫn kịp chuẩn gì cho em cả.”
“Tạm thời chút chuyện phát sinh, đáng lẽ chúng hẹn cùng du lịch nước ngoài, nhưng giờ em đành thất hứa . Em xin .” Cố Vân Khê tựa vai chị, trong lòng mềm nhũn, chua xót .
Nếu bất đắc dĩ, cô cũng lừa dối nhà .
“Đừng mấy lời ngốc nghếch đó. Du lịch thì lúc nào cũng mà.”
Mắt Cố Vân Thải hoe đỏ: "Tiểu Khê, chị vẫn kịp nghiên cứu xong món bánh mì đó cho em nữa.”
Mấy ngày nay cô cũng cố gắng, mỗi ngày ngâm trong phòng nghiên cứu lầu để loại bánh mì , nhưng kết quả vẫn khả quan.
Cô vô thí nghiệm theo công thức Vân Khê đưa, tạo loại mì ăn liền hương vị khá tương đồng, nhưng nó vẫn đạt sự hảo tuyệt đối.
"Không , chị cứ đem mì ăn liền mà chị , đó bán thị trường. Nếu thuận lợi, chúng thể mở một nhà máy sản xuất mì ăn liền. Em hy vọng chờ khi em trở về thì mười tòa nhà xưởng đều đưa sử dụng, hơn nữa tất cả đều là nhà xưởng của chúng ."
Cố Vân Thải kìm ôm chầm lấy em gái: "Bọn chị nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Cố Vân Khê ngọt ngào: "Em sẽ chờ chị gửi bánh mì tím qua cho em nhé. Khi nào sản phẩm mới, chị nhất định dành phần em đầu tiên đó nha.”
"Gửi nhỉ?” Cố Vân Thải cố nén giọt nước mắt chực trào, cô thực sự thích cảm giác chia ly chút nào. "Chẳng thực phẩm tươi khó gửi qua đường bưu điện ? Để chị hỏi xem.”
Cố Hải Ba mím môi: "Đi xa như thế, phí vận chuyển đắt lắm. Chi bằng em cứ mua đồ ăn tươi ở đó mà nấu, tiện hơn .”
Cố Vân Khê lén lút liếc trai út một cái. Cái thẳng tính như ruột ngựa thật đúng là đáng ghét mà!
“Tiền cũng là vấn đề ? Em chỉ cần thấy tâm ý của chị Hai, liền đây chính là thành quả nỗ lực của chị Hai, là minh chứng cho việc chị Hai cũng ngày càng ưu tú hơn…”
Cô thao thao bất tuyệt, Cố Hải Ba cuối cùng đành chịu thua, lập tức giơ tay đầu hàng.