Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang, Vẫn Không Thoát Khỏi Kịch Bản Thê Thảm - Chương 38

Cập nhật lúc: 2025-10-15 05:05:26
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bên ngoài, Cố lão thái gào thét một hồi lâu, nhưng thấy ai đáp lời, bà cũng đành yên lặng.

 

Sáng hôm , khi Cố Vân Khê tỉnh giấc, hai chị lớn ngoài. Họ chỉ để mẩu giấy việc, bảo trong nồi món mì, chỉ cần hâm nóng là ăn .

 

Cố Vân Khê cả. Cô kiên nhẫn ở nhà, cặm cụi nghiên cứu bản vẽ. Cố Hải Ba bưng tới một cốc nước ấm, "Tiểu Khê, em bản vẽ cho . Anh suy nghĩ suốt đêm, giờ thấy hiểu đôi chút .”

 

Cố Vân Khê mừng rỡ: "Được, em sẽ một nữa. Anh hiểu chỗ nào thì hỏi em nhé."

 

Một nghiêm túc chỉ dạy, một nghiêm túc học hỏi, đến giữa trưa Cố Hải Ba bước cửa ải nhập môn.

 

Điều khiến Cố Vân Khê vui: "Anh nhỏ, đầu óc cũng nhanh nhạy lắm chứ! Quả hổ là trai sinh đôi của em."

 

Khóe môi Cố Hải Ba cong lên, nét lộ rõ vẻ tự hào: "Đương nhiên , em thông minh như thế, đây kém cạnh chứ."

 

Hai em đợi đến tận nhá nhem tối, mới thấy hai bóng quen thuộc vất vả lắm mới bước sân. Cố Vân Khê khỏi ngơ ngác: "Anh cả, chị Thải? Hai ? Có chuyện gì xảy ?"

 

Quần áo họ dính đầy bùn đất, mặt mũi lấm lem, trông hệt như trải qua một trận đ.á.n.h cướp.

 

Cố Hải Triều mệt lả, đến cửa phịch xuống: "Không , chỉ là cẩn thận ngã chút thôi, lát nữa sẽ ngay mà.”

 

Cố Hải Ba mang nước ấm đến cho họ rửa mặt. Cố Vân Khê kinh ngạc chằm chằm, đột nhiên giữ c.h.ặ.t t.a.y chị gái, lật ngược , chỉ thấy lòng bàn tay chị Thải đỏ rực, còn nổi đầy vết phồng rộp.

 

"Hai phu khuân vác ư?"

 

Phạm Khắc Hiếu

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-38.html.]

Cố Vân Thải sững : "Sao Tiểu Khê ?" Cô nhanh chóng che giấu vẻ bối rối: "À, cũng nặng , chỉ là giúp đỡ thôi, vất vả chút nào hết..."

 

Rõ ràng là họ công việc nặng nhọc để kiếm sống, thế mà vẫn cố miệng mệt mỏi. Lòng Cố Vân Khê như một tảng đá lớn đè nặng: "Anh cả, bây giờ trong nhà còn bao nhiêu tiền?"

 

“Rất nhiều, em cứ yên tâm..." Cố Hải Triều ngờ cô em gái nhạy bén đến mức .

 

Cố Vân Khê nghiêm nét mặt, thần sắc vô cùng cương quyết: "Nói thật cho em ."

 

Dáng vẻ cô lúc nghiêm túc quả thực uy lực, khiến Cố Hải Triều ngoan ngoãn lấy một nắm tiền lẻ. Cô đếm, chỉ vỏn vẹn mười tám đồng tám hào.

 

"Sáu trăm đồng tiêu hết sạch ư?" Cố Hải Ba cũng chút nóng nảy. Không tiền thì lấy gì mà ăn? Chẳng lẽ uống gió Tây Bắc mà sống qua ngày ?

 

Cố Vân Khê nhanh chóng tính toán trong lòng, quyết đoán : "Anh cả, nếu tin tưởng em, thì giao tiền ít ỏi cho em ..."

 

"Tiểu Khê, điều kiện gia đình hiện giờ quá khó khăn..." Cố Hải Triều chần chừ, sợ dám lãng phí dù chỉ một xu.

 

Cố Vân Khê bình tĩnh : "Chúng đ.á.n.h cược một ván cả. Nếu cược thắng, bốn em sẽ cuộc sống sung túc, lo nghĩ nữa. Nếu cược thua... thì cả nhà cùng xin ăn."

 

Mắt Cố Hải Ba sáng rực: "Thật sự xong, thì em thể đến thẳng nhà máy mà lóc, cầu xin lãnh đạo giúp đỡ." Cố Vân Thải cũng nhanh chóng bày tỏ: "Em cũng thể thêm nữa, vẫn còn nhiều chỗ cần ."

 

Ba phiếu thuận chống một phiếu chần chừ, Cố Hải Triều đành bất lực thở dài: "Còn tám ngày nữa mới tới kỳ lĩnh tiền trợ cấp. Thôi , em cầm lấy ."

 

“Ngày mai, tất cả cùng .” Cố Vân Khê quyết định sẽ mang cả ba theo để dạy , bắt đầu từ khâu mua sắm vật tư.

 

 

Loading...