Tưởng Quảng Xương kinh ngạc hỏi ngược : "Cô chuyện ?"
" từng công khai ngoài, họ ?" Cố Vân Khê suy tư trăm bề, vẫn cách nào lý giải. Cô bắt đầu đề phòng, cẩn thận suy xét sơ suất thể bỏ qua đây.
Rốt cuộc, vấn đề ở ?
Theo lời , vẻ vấn đề xảy ở phía Hồng Kông, còn ở đất nước cô và trong quân đội thì thỏa.
Điều khiến Cố Vân Khê thầm thở phào nhẹ nhõm. May mắn , nếu vấn đề chỉ ở Hồng Kông thì vẫn còn thể kiểm soát . Hậu quả dù tồi tệ đến mấy, họ vẫn cách giải quyết.
“Vậy thì cũng rõ lắm.” Tưởng Quảng Xương ôn hòa, trông chẳng khác gì một thư sinh nho nhã. "Cô cứ từ từ suy nghĩ, chuyện cần vội."
Anh vốn là bậc thầy đàm phán, từng thất bại bao giờ. Cố Vân Khê từng theo học ngành tâm lý học, những toan tính kiểu sớm cô thấu.
Chỉ là khi nước ngoài, cô tặng trai một chiếc xe sang trọng quà sinh nhật, cảm ơn vì những năm tháng nuôi nấng cô.
Cô chần chừ, hỏi: "Anh thật sự thể lấy chiếc xe đó ? Đừng lừa đấy nhé."
Tưởng Quảng Xương mỉm , giọng chắc nịch: "Nếu cô vẫn tin tưởng, cô thể rời ."
Cố Vân Khê thêm lời nào, cầm lấy túi xách dậy.
Tưởng Quảng Xương bóng lưng dứt khoát của cô, khỏi trợn tròn mắt. Sao đàm phán kỳ lạ như ? Cô thậm chí còn thèm thương lượng thêm một câu nào.
“Bạn học Cố Vân Khê, chờ , chuyện gì chúng cứ từ từ .”
Cố Vân Khê đầu , chỉ phất phất tay: "Chờ chắc chắn mua món hàng đó thì hãy chuyện với ."
Phạm Khắc Hiếu
Tưởng Quảng Xương theo bóng cô rời , thần sắc dần trở nên nghiêm trọng.
Một lúc lâu , cầm cốc cà phê lên, uống cạn trong một . "Phục vụ, thanh toán."
Ngay khi Tưởng Quảng Xương rời khỏi quán cà phê, một bóng dáng cao lớn từ tầng hai bước xuống. Không ai khác chính là Hoắc Vân Sơn.
Anh thong thả theo ngoài. Tại một cửa hàng nhỏ ven đường, nhanh chóng rẽ con hẻm bên cạnh, nơi một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn vươn tới kéo trong. Trong lòng bàn tay cô là một chiếc máy nhỏ, đèn đỏ đang nhấp nháy liên tục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-379.html.]
“Cầm lấy .”
Hoắc Vân Sơn khẽ hỏi: “Cái gì đây?”
Cố Vân Khê híp mắt, đáp: " cài thiết lén túi áo ." Cô tranh thủ cài nó lúc bỏ tiền túi !
Hoắc Vân Sơn: "… Không hổ là cô, Cố Vân Khê. Cô vẫn xuất sắc như ngày nào!"
"Nó từ ?" Loại sản phẩm do quân đội kiểm soát thể lưu hành thị trường dân sự.
“Tự đấy.” Cố Vân Khê thản nhiên : "Từ khi ý đồ , nghĩ biện pháp để tự bảo vệ thôi."
Hoắc Vân Sơn sững sờ. Đây mà cô cũng coi là một thủ đoạn tự bảo vệ ? "Cô... tự chế tạo?"
Cố Vân Khê quen với những tình huống như , cô bình thản : "Cái đơn giản thôi. Chỉ cần sinh viên chuyên ngành điện tử bọn chịu khó bỏ chút thời gian là xong ngay."
“Trước giờ từng về loại thiết .” Hoắc Vân Sơn cũng là một sinh viên năng, kiến thức vô cùng rộng.
“Phạm vi theo dõi của chiếc máy là bao nhiêu?”
“Vì vật liệu hạn, nên nó chỉ theo dõi trong phạm vi ba kilomet thôi.” Cố Vân Khê tỏ vẻ tiếc nuối. Khoảng cách vẫn còn thua xa công nghệ ở thời hiện đại của cô.
Hoắc Vân Sơn cô bằng ánh mắt khó tin: "Ba kilomet? Cô đang gì ?"
Phạm vi phát hiện tối đa của máy trộm trong nước cũng chỉ là 1km thôi nha.
Cố Vân Khê hăm hở : "Trước hết cứ thử xem dùng ."
Hoắc Vân Sơn ấn nút xoay, áp tai lắng . Anh Tưởng Quảng Xương đang chuyện với ông chủ tiệm tạp hóa nhỏ, mua t.h.u.ố.c lá.
Cố Vân Khê ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, chút nóng vội hỏi: "Dùng ạ?"
“Được, còn rõ ràng.” Hoắc Vân Sơn lật lật , thích thú buông tay. “Cô còn máy trộm nào ? Đưa hết cho .”