Lời như một đạo nước lạnh dội từ đầu xuống, mặt Cố Như hiện tại xám như tro tàn: "Cố Vân Khê, thật sự hại cô và nhà của cô.”
“ tin.” Cố Vân Khê lạnh lùng quét mắt về phía em Cố Gia Bảo: “Về phần mấy , còn dám lấy cái c.h.ế.t uy hiếp, đổ hết tội lên đầu chị , quả nhiên là to gan lớn mật. Cứ chờ xem sẽ ‘thu thập’ các thế nào.”
Sát khí toát từ cô quá đỗi kinh , khiến em Cố Gia Vượng run rẩy thôi. Hắn vội vàng khai: "Là Cố Như giật dây, chuyện liên quan gì đến !"
Cố Như kịp ngăn , hai tên phế vật khai sạch. Cô tức hận, quả nhiên là thứ bất tài, việc lớn xong, phá hoại thì giỏi.
Cố Hải Triều cũng ngơ ngác: Chuyện giải quyết đơn giản thôi ?
Cố Vân Khê bật lớn: "Anh đúng là quá ngu ngốc. Dám dùng cái c.h.ế.t để uy h.i.ế.p khác, tự chịu đau khổ, cuối cùng đổi gì?"
Chỉ một câu nhẹ bẫng của cô khiến sắc mặt ba em họ đổi hẳn.
Cố Như bực gấp gáp: "Anh! Đừng tin cô ! Cô giỏi nhất là trò thao túng tâm lý. Cô đang cố ly gián chúng đấy!"
Cố Vân Khê đảo mắt một vòng, từ lấy một con d.a.o găm sáng loáng. Cô nhắm thẳng chân Cố Gia Vượng đ.â.m xuống, dừng ngay sát da thịt: "Nếu , sẽ cho đ.á.n.h gãy chân tay các , đó ném ổ ăn mày?"
Cố Gia Vượng chằm chằm con dao, sợ đến mức tái mặt, lắp bắp: "Cô... cô là phạm pháp!"
Cố Vân Khê tít mắt gật đầu, thản nhiên rút d.a.o : "Cảm ơn nhắc nhở. sẽ tự tay , để bảo danh tiếng trong sạch . Dù cho là ai điều tra cũng thể tìm tội danh nào đầu ."
Cố Gia Vượng cảm thấy choáng váng cả . Ai đó cho , tại Cố Vân Khê đáng sợ đến mức ?
"Cứu... cứu !"
" sai , xin !"
Cố Vân Khê lấy giấy bút trong túi xách, ném thẳng xuống mặt Cố Gia Vượng: "Vậy mau thư xin . Viết đến khi nào thấy hài lòng thì thôi. Lúc đó, sẽ cân nhắc việc tha thứ cho ."
Cố Gia Vượng hề do dự, lập tức chộp lấy cây bút: "Được, sẽ ngay."
Cố Như gần như phát điên, nhào tới toan giằng lấy giấy bút, nhưng Cố Gia Vượng đẩy mạnh . Hắn rít lên: "Cút !"
Trong đầu lúc chỉ tràn ngập hình ảnh đ.á.n.h gãy tay, gãy chân, cắt lưỡi.
Hắn càng nghĩ càng kinh hãi, cầm bút lia lịa ngừng nghỉ.
Phạm Khắc Hiếu
"Không ! Anh, mau dừng !" Cố Như cuống đến phát : "Đây là bẫy của cô !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-364.html.]
Cố Gia Vượng căn bản còn quan tâm những lời đó. Hắn chỉ , nếu , kiếp nạn khó mà thoát khỏi.
Sao dám đ.á.n.h cược tính mạng của ? Một c.h.ế.t một , dám đ.á.n.h cược thứ hai. Chỉ cần nghĩ thôi thấy khiếp sợ.
Hắn nhanh, nhưng Cố Vân Khê kỹ trả về, bắt : "Viết rõ ràng chuyện xảy , ai là kẻ xúi giục, ai là sắp xếp tất cả. Phải hết lên!"
Cố Gia Vượng ngoan ngoãn , sửa tới sửa lui hai ba , run rẩy hỏi: "Thế ?"
"Được." Cố Vân Khê bảo chép một nữa, yêu cầu bản mới tuyệt đối sai sót: "Ký tên và ghi rõ ngày tháng lên đó."
Cố Gia Vượng theo răm rắp. Cố Vân Khê cầm lấy lá thư xin , đó chuyển thẳng cho chị Triệu.
"Chị Triệu, chị mang lá thư xin đến các tòa soạn báo lớn. ngày mai, tất cả các mặt báo, đều thấy nội dung . Chị ?"
"Vâng, ngay đây."
Anh em Cố Hải Triều vô cùng phấn khởi. Danh dự của Cố Vân Thải lấy , Cố Vân Khê đòi công bằng cho chị gái.
"Vẫn là Tiểu Khê cao tay hơn hẳn."
Cố Như theo bóng chị Triệu khuất cánh cửa, cô rã rời, thất thần thều thào: "Cố Vân Khê, cô thật quá độc ác."
"Lần , nể tình cô phạm đầu, còn nhỏ tuổi, nên tha cho cô, cho cô một cơ hội để hối cải. xem , cô hề cảm kích." Cố Vân Khê thầm nghĩ cũng đủ nhân từ .
Cố Như nổi cơn điên, mắng nhiếc om sòm bằng những lời lẽ cực kỳ khó , còn một chút khí chất tiểu thư khuê các nào. đại cục an bài, cô còn thể gì nữa?
Người của Ngụy gia tại Hải Thành đến, mang Cố Như cùng em Cố Gia Vượng rời .
Cố Vân Thải vẫn còn chút hoang mang, hỏi: "Tiểu Khê, chuyện cứ thế là kết thúc ?"
" , chị còn như thế nào nữa?"
Cố Hải Triều vẫn còn chút lo lắng: "Vậy lưng cô là ai?"
"Chúng bận tâm gì cho mệt? Kẻ nào đến thì diệt kẻ đó. Một thì diệt một, hai thì tiện tay diệt luôn cả đôi. Binh đến tướng chặn, nước lên thì đê. Chúng sợ gì chứ?" Cố Vân Khê thần thái phấn chấn, với giọng điệu tràn đầy tự tin.
Trên đời gì là an tuyệt đối. Chỉ khi bản trở nên cường đại, chúng mới thể vững ở thế bất bại.