Vị khách đầu tiên cầm tay xiên thịt nướng, kiềm chế sự tò mò, c.ắ.n mạnh một miếng cánh gà. Ánh mắt lập tức trợn tròn.
Những xem tò mò ngừng thúc giục: "Ngon ? Ăn thế nào ?"
Vị khách phắt , lớn tiếng gọi: "Chủ quán! Cho thêm mười xiên thịt dê nướng, mười cái cánh gà nướng, đóng gói mang về ngay!"
Một hành động còn giá trị hơn cả ngàn lời . Đó chính là câu trả lời nhất. Những vị khách còn nhanh chóng phản ứng, lập tức tiến lên xếp hàng.
Giá cao thật, nhưng vẻ đáng đồng tiền bát gạo!
Người phản ứng chậm hơn đành ngậm ngùi xếp hàng cuối, mắt rời những phía đang từng ngụm, từng ngụm nhấm nháp thịt nướng nóng hổi, nuốt nước miếng đến khô cả họng.
Phạm Khắc Hiếu
"Trời ơi, thơm quá mất!"
Vừa khai trương thể dừng , hàng xếp dài ngớt, khiến em Cố gia và Khương Nghị cuồng trong công việc.
Chỉ hai tiếng đồng hồ , tất cả nguyên liệu sạch bách. Cố Hải Triều cúi , lên tiếng xin những vẫn đang kiên nhẫn xếp hàng: "Xin quý vị, đồ ăn hôm nay bán hết . Mời quý vị ngày mai đến sớm ủng hộ chúng nhé!"
"Cái gì? Hết ?" Mấy xếp hàng cùng thất vọng mặt, "Sao chuẩn thêm một chút chứ!"
Cố Vân Thải nghĩ nhanh, : "Ngày mai nhất định sẽ giảm giá đặc biệt cho những chị hôm nay mua hàng!"
Khuyên mãi mới dỗ đám đông hiếu kỳ rời , em Cố gia nhanh chóng thu dọn đồ đạc trở về. Mệt thì mệt thật, nhưng ai nấy đều hưng phấn và vui vẻ khôn tả.
Đặc biệt là Cố Vân Thải, bằng mắt thường cũng thể thấy tâm trạng cô hơn nhiều. “Ngày mai chúng chuẩn thêm nguyên liệu, nhưng nên bán quá khuya. Mười một giờ rưỡi là ngừng bán .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-359.html.]
Khương Nghị ở phía , đầu hỏi: "Sớm ? Chợ đêm mở đến tận hai giờ sáng mới đóng cửa cơ mà."
“Không ! Tiểu Khê , ngủ muộn sẽ trở nên ngốc nghếch, còn dễ nữa. Cho dù bận rộn đến mức nào, chúng cũng ngủ mười hai giờ.” Thái độ Cố Vân Thải kiên quyết. Mọi đều việc riêng, cô thể vì mà liên lụy, khiến bọn họ mệt mỏi, suy sụp tinh thần.
Dù mệt, cô vẫn cảm thấy vui vẻ. Trong lòng dâng lên cảm giác thành tựu lớn lao, những suy nghĩ tiêu cực, buồn bã dường như tan biến hết.
“Chờ thêm một thời gian nữa thứ định, cũng cần theo quán nữa. Khương Nghị, giúp tìm vài phụ bán hàng là .”
Cố Hải Triều lập tức từ chối: "Sao thể như ? Sau sẽ phiên trông coi giúp em, mỗi hai ngày. Còn em thì nghỉ một ngày mỗi tuần. Phải nghỉ ngơi thật thì mới sức mà bán tiếp chứ."
Vừa về tới ký túc xá, Cố Hải Ba vội vàng ôm thùng tiền đến. Cậu nghiêng thùng đổ cái rụp, tiền lẻ, tiền chẵn ào ào rơi sàn nhà. Cậu hưng phấn vẫy tay: "Nhanh, nhanh lên! Mọi mau đến đếm tiền ."
Cố Vân Thải đống tiền mắt. Đây là đầu tiên trong đời cô tự kiếm tiền bằng chính sức lực của , cảm giác thỏa mãn và hãnh diện ngoài thể nào hiểu .
Khi thùng tiền mở , nó giống như mở một thế giới mới cho Cố Vân Thải. Cô dường như tìm thấy mục tiêu hiện tại của cuộc đời .
Trước đây, cô chỉ chăm chỉ học hành, cố gắng thi đỗ đại học, chọn một ngành nghề tử tế. lúc đó, suy nghĩ của cô vô cùng m.ô.n.g lung, vô định, cô nên theo chuyên ngành gì, nghề gì, liệu phù hợp ... Cô học thực sự giỏi, thành tích ở trường cũng nổi bật. Khoảng thời gian , cô chỉ ngừng cố gắng, qua ngày nào ngày đó, cả cực kỳ bối rối. Chỉ lúc nấu ăn mới khiến cô bình tĩnh , tìm chút niềm vui. Giờ phút , cô dường như xác định gì.
"Anh, nếu như em thi đại học mà mở quán ăn, thấy ?"
Cố Hải Triều cô em gái đang mặt, khẽ thở dài. Các em của đều trưởng thành, mỗi đều sở thích và suy nghĩ riêng, thật sự thể can thiệp nữa. “Chỉ cần em hối hận là , ý kiến. em nên suy nghĩ thật kỹ khi đưa quyết định."
Trên đời , duy nhất thể khuyên nhủ con bé chỉ Tiểu Khê. Anh chỉ thể chờ Tiểu Khê trở về mới chuyện .