Cố Vân Thải vốn là mềm lòng, nhưng ngay lúc , trong đầu cô vang vọng lời cảnh báo của em gái: “Nuôi ong tay áo, rước họa nhà.” Ai, đều tại cái miệng nhỏ nhắn sắc sảo của đứa em gái đó.
Cô thẳng thắn : “ cả nhà bọn họ đều là tội phạm. Người lớn tù, cha dạy dỗ nên con cái cũng hư hỏng, dám đưa họ về nhà? Lỡ chuyện gì xảy , ai sẽ chịu trách nhiệm đây?”
“Ai thể đảm bảo an cho gia đình ?” Các học sinh sững sờ. “Con trai của tội phạm ư? Vậy thì nên tránh xa .”
“Thôi bỏ , nguy hiểm thật.”
cũng một mang tấm lòng "Thánh Mẫu" lên tiếng: “Không thể phiến diện như . Nhân chi sơ, tính bản thiện (Người mới sinh , tính vốn lành). Trẻ con là một tờ giấy trắng, chỉ cần dạy dỗ sẽ trở thành thôi. Cậu là chị họ của chúng, đón chúng về, yêu thương và dạy dỗ. Hãy kiên nhẫn một chút, để thế giới tràn ngập tình thương…”
Vừa những lời , Cố Vân Thải lập tức thấy tức giận: “ mà, ba chúng nó mạo danh con nhà giàu mới phát hiện và tống tù. Mẹ chúng nó là kẻ lừa đảo, còn tống tiền nhà mười vạn tệ, phỉ báng và nhục em gái nên mới bắt. Còn em gái bọn họ thì thông đồng với nước R, cướp giấy báo thi đại học của nhà .”
Cả đám đông im lặng như tờ. Một nhà từ lớn đến bé đều là kẻ ác ? Quả thực thể .
Hơn nữa, quan hệ giữa hai nhà rắc rối phức tạp đến thế ? Thậm chí còn liên quan đến nước R nữa, trời ơi, chuyện lên đến một tầm mức nhất định, là vấn đề mà họ thể tùy tiện bàn luận.
Cướp giấy báo thi đại học của khác, quả thực là quá ác độc.
Bỗng nhiên hiểu lựa chọn của Cố Vân Thải. Mối thâm thù đại hận còn sờ sờ đó, cô dám yên tâm rước một con hổ về nhà?
cô gái mang tấm lòng "Thánh Mẫu" vẫn ngừng thương xót: “Trẻ em luôn vô tội, chúng đồng phạm với lớn…”
Cố Vân Thải yên lặng cô gái đó một cái. Đây chẳng là nữ sinh thiện lương nhất trường ? Nghe cô ngay cả một con kiến cũng nỡ giẫm c.h.ế.t.
Cô còn lén lút lấy tiền trong nhà giúp đỡ học sinh nghèo khó, kết quả khi nhà cô sinh bệnh thì tiền để chữa trị. là một "Thánh Mẫu đại từ đại bi" điển hình. Người khác đều khen ngợi cô thiện lương, danh tiếng vang xa, nhưng chỉ Vân Thải là thấy nỗi bi kịch của gia đình cô .
“ , cha của bọn họ mạo danh thế phận của cha , đu bám nhà quyền quý. Có đôi lúc, nghi ngờ rằng việc cha đang tuổi khỏe mạnh đột ngột qua đời là âm mưu hãm hại từ kẻ nào đó ?”
Lượng thông tin quá lớn khiến tất cả mặt đều trợn tròn mắt há hốc mồm, đầu óc nổ tung. Rốt cuộc thì gia đình còn kịch tính hơn cả những ân oán hào môn phim truyền hình nữa ư?
"Chuyện xưa kể về nông phu và rắn dạy chúng rằng, nên mù quáng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-353.html.]
Cố Vân Thải hề một chút tình cảm nào với gia đình chú Hai, đương nhiên cô sẽ dại gì đón nhận hai cục nợ nóng hổi .
Đây cũng là vấn đề mà em gái Cố Vân Khê thường xuyên nhắc nhở mặt họ, thậm chí còn đưa đủ loại ví dụ về sự trả ơn bằng oán thù m.á.u chảy đầm đìa khiến xong đều rùng .
Trong vô thức, những quan niệm sống của Cố Vân Khê dần ảnh hưởng lên suy nghĩ của chị trong nhà.
Vẫn cô gái vẻ thánh thiện nào đó đành lòng xen : “ nếu cô mặc kệ, bọn họ sẽ c.h.ế.t mất.”
Cố Vân Thải thực sự ưa những mang vẻ thánh mẫu, luôn sẵn sàng hy sinh nhà vì lợi ích của ngoài. Rốt cuộc thì đầu óc những nghĩ cái gì? khổ nỗi, xung quanh thích kiểu như .
“Cô nhân hậu như thế, cô giúp bọn họ , mang họ về nhà nuôi sống bọn họ luôn .”
Cô gái thánh thiện sửng sốt: “, ... và bọn họ quan hệ gì.”
"Hơn nữa nhà nghèo lắm, thể nuôi thêm hai miệng ăn nữa.”
" và bọn họ cũng quan hệ huyết thống nào cả. Nếu nhất định là , sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ, đứa em gái bé bỏng của thiếu chút nữa c.h.ế.t trong tay bọn họ.”
Cố Vân Thải một nguyên tắc thép. Chuyện khác bắt nạt cô thì cô coi như bỏ qua, nhưng nếu tổn thương ruột thịt của cô, thì tuyệt đối tha.
Cả đời cô thể quên đêm giao thừa năm đó, Tiểu Khê tái nhợt hấp hối giường bệnh. Khoảnh khắc đó, cô tưởng rằng sắp mất đứa em gái .
Khi đó cô thề, bất kể chuyện gì xảy , cô đều bảo vệ gia đình .
Phạm Khắc Hiếu
“Nếu bảo lấy đức báo oán, xin hỏi, sẽ dùng cái gì để báo ơn đây? Chỉ thể lấy thẳng thắn mà báo oán, lấy nhân đức để báo ơn.”
Toàn trường im lặng, lời rõ ràng hợp lý hơn nhiều.
Cố Gia Bảo mang vẻ mặt oan ức: “Chị họ, ân oán đời liên quan gì đến thế hệ bọn em? Bọn em nào gì .”
“ , bọn em chỉ coi chị là chị ruột, chị luôn là ôn nhu thiện lương nhất mà, xin chị giúp chúng em với…” Cố Gia Vượng cũng bám lấy cầu xin.