Tề Thiệu cau mày. Điều khiến khó chịu nhất chính là việc dám ức h.i.ế.p Tiểu Khê: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Kể cả tù mà vẫn hối cải.”
Cố Hải Triều trầm tư, : “Cửa hàng quần áo đó hẳn là do Cố Như bỏ vốn, cô cũng thủ đoạn kinh doanh khá tinh ranh, trong thời gian ngắn như mà kiếm một khoản .”
Anh trai cả nhanh chóng nhận vấn đề, điều khiến Cố Vân Khê vui. Cô cảm thấy trưởng thành lên nhanh.
Cố Hải Ba khó hiểu: “Chẳng khi Ngụy gia rời cho Cố Như và gia đình cô một khoản tiền ? Số tiền đó đủ để mở cửa hàng riêng ư?”
Cố Vân Thải giải thích: “Cố lão thái sớm tuyên bố với bên ngoài rằng tiền đó dùng để cưới vợ cho hai đứa cháu trai, vì thế mà họ xem các cháu trai như là món hàng quý. Dù tụi nó đến tuổi kết hôn nhưng ít lôi kéo quen, sớm vun vén mối quan hệ .”
Các em , trao đổi thông tin bằng ánh mắt.
Cố Vân Khê hắng giọng một tiếng: “Còn một việc nữa, liên quan đến gã Chu Ngọc Thành…”
Cô kể chi tiết những chuyện xảy mấy ngày nay, đặc biệt nhấn mạnh sự việc trong khách sạn và lời khai mà cô thu thập . Cô mong cực kỳ cảnh giác, tuyệt đối để khác hãm hại.
Sắc mặt của các em nhà họ Cố đều tệ trông thấy, bởi lẽ bất cứ ai tin cũng sẽ kinh hãi. Gương mặt Cố Vân Thải trắng bệch: “Âm mưu nhắm chị ? Đây là một cái bẫy giăng sẵn để hại chị?”
Cô kìm tự hỏi, chăng trong mắt ngoài, cô yếu đuối đến mức dễ dàng lợi dụng như ?
Cố Vân Khê điều thể, thậm chí là những điều thể: “ . Đáng tiếc, dù cẩn thận nhưng vẫn sơ sót. Là em lầm .”
“Em gái …” Cố Vân Thải hổ áy náy, vì để cho em gái út gánh vác tai họa . Nếu cô tính toán hơn một chút, hoặc hữu dụng hơn một chút, thì em gái lo lắng nhiều đến thế.
Phạm Khắc Hiếu
Cố Vân Khê vỗ nhẹ tay chị: “Lương thiện hề sai, cái sai ở những kẻ âm mưu đen tối ngoài thôi.”
“Thật , đây em suy đoán, cảm giác gã đàn ông điểm thích hợp, nên mới cố ý thăm dò một chút, và em còn đưa chị Triệu cùng nữa.”
Cố Hải Triều cau mày, trong lòng vô cùng bất an: “Theo lời khai thu thập , cung cấp tin tức nên mới dẫn đến một loạt chuyện ? Tiểu Khê, em nghi ngờ ai ?” Anh thề nhất định lôi kẻ đó , dạy cho nó một bài học nhớ đời.
Mọi đồng loạt về phía cô. Cố Vân Khê trầm ngâm một lúc lâu : “Em đang nghĩ đến một , là Cố Như.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-341.html.]
Dù thật , cô cũng nhắc nhở một chút, Cố Như tâm địa , nhất là nên tránh xa cô càng xa càng .
Mọi xong lập tức nổi cơn thịnh nộ. Cố Hải Ba thấy cái tên đó c.h.ử.i bới, vì chính cô cũng nhúng tay chuyện cướp giấy báo thi đại học của Tiểu Khê.
“Lại là con nhỏ đó! Rốt cuộc cô cái quái gì ? Nhất định loạn đến mức đội trời chung mới chịu dừng tay ?”
“Em mới chỉ nghi ngờ thôi.” Cố Vân Khê khẽ lắc đầu. “Vì đây cô từng đối phó với cả như , nên khả năng cô tham gia chuyện là lớn.”
Cố Vân Thải vẫn hiểu: “Tại cô ác ý nặng nề với chúng đến thế? Chúng chuyện gì gây tổn hại đến cô ?”
Giọng Tề Thiệu bình thản vang lên: “Sống hơn cô , với cô mà , chính là một cái tội.”
“Thật là bệnh thần kinh!” Cố Hải Ba nhịn thốt lên một câu c.h.ử.i thề.
Cố Vân Khê chần chừ một chút: “Có thể là vì Tề Tĩnh…”
Lúc ngay cả Tề lão gia cũng thể yên, tại liên quan đến cháu trai ông? “Liên quan đến Tề Tĩnh? Chuyện là ?”
Trong mắt Cố Vân Khê lóe lên ý : “Cố Như một sự chấp niệm cực lớn với Tề Tĩnh, cô một lòng gả cho Tề Tĩnh, trở thành nữ chủ nhân của tập đoàn Tề thị.”
“Thật là điên rồ.” Tề lão gia gì, Tề Thiệu ở đây, ông thể đem gia nghiệp tổ tiên truyền cho ngoài ?
đúng lúc , bên ngoài cửa truyền đến tiếng thúc giục: “Hải Triều, Hải Ba, mau đây giúp một tay!”
Hai em nhà họ Cố thấy giọng Khương Nghị thì vội vã chạy ngoài. Vừa mở cửa lớn , họ thấy hai đầy thương tích đang dắt díu , run rẩy, trông yếu ớt đến mức chỉ cần xô nhẹ cũng thể ngã. Đến gần mới phát hiện một trong hai là Tề Tĩnh, mặt dính đầy máu, hai dọa nhẹ.
Cố Hải Triều đỡ lấy Tề Tĩnh, sợ hãi thôi: “Hai thế? Đánh với ai ? Sao chảy nhiều m.á.u như thế ? Mau băng bó cầm m.á.u !”
Việc Khương Nghị thường xuyên ẩu đả với khác thì gì ngạc nhiên, nhưng Tề Tĩnh luôn nổi tiếng là nhã nhặn, là học sinh gương mẫu, bao giờ đ.á.n.h với ai cả.