Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang, Vẫn Không Thoát Khỏi Kịch Bản Thê Thảm - Chương 334

Cập nhật lúc: 2025-10-15 05:17:17
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trước đây ông bán bao nhiêu , dựa việc hút m.á.u khác để kiếm tiền, lòng độc ác đến mức nào? Vậy mà khi chuyện rơi đầu thì chịu nổi ? Chẳng lẽ chỉ nhà ông mới là con , còn những nạn nhân vô tội thì ? Cố Vân Khê khỏi thầm mắng một tiếng.

 

"Không ông luôn miệng bảo, đang việc thiện, đưa nước ngoài kiếm tiền, hưởng phúc ?" Cố Vân Khê mỉm dịu dàng, với giọng ngọt ngào: "Người nhà ông cũng sắp nước ngoài hưởng phúc đó. Ông vui ?"

 

Đàn ông bán phu khuân vác, còn phụ nữ, trẻ em thì đẩy chốn dơ bẩn để bán . Đó mà là hưởng phúc ? Thật hổ thẹn khi ông thể thốt những lời đó, sự vô sỉ quả thực đạt đến cực điểm.

 

Chu Ngọc Thành vô cùng trấn kinh, mơ hồ chút sợ hãi. Cô gái nhỏ đúng là thứ dễ chọc . Ông thường nhận gặp qua ít việc đời, nhưng thì đúng là lầm .

 

"Cô... cô..."

 

"Thật là trùng hợp, sắp nước ngoài du học. Khi đó, cũng thể đặc biệt tìm 'chăm sóc' hai đứa cháu của ông thật chu đáo. Ông cần cảm ơn ." Cố Vân Khê vui vẻ, nhưng Chu Ngọc Thành càng thì cả nhịn nổi hết da gà.

 

"Cô dám?"

 

Cố Vân Khê vô cùng thong dong, mặt mang theo nụ , nhưng trong đôi mắt chút ý : "Mỗi đều yếu điểm của . Yếu điểm của , yếu điểm của ông cũng thế. Nếu ông dám đụng đến họ, nhất định sẽ khiến của ông nếm trải gấp trăm những gì nạn nhân của ông từng chịu đựng. Xem thì cũng công bằng, đúng ?"

 

"Ông yên tâm, bao giờ thích tự tay g.i.ế.c , như bẩn tay lắm." Cố Vân Khê dùng giọng điệu nhã nhặn để điều tàn nhẫn nhất: "Huống hồ, g.i.ế.c cần thấy m.á.u thì đến hàng trăm ngàn biện pháp. giờ là văn minh, nên việc cũng văn minh một chút. Ví dụ như, tìm cách để cho sống , c.h.ế.t cũng chẳng xong. Ông xem, đúng ?"

 

Nghe theo lời cô, Chu Ngọc Thành mặt xám như tro tàn, ông vô cùng hối hận vì lúc trêu chọc cô: "Cô đúng là ác ma!"

 

"Giờ ông mới ? Phàm là kẻ đắc tội với , đều kết cục ." Cố Vân Khê am hiểu việc sử dụng đòn tâm lý. Chiêu cần lo sợ mất nhân tính, nhưng vô cùng hiệu quả.

 

"Ví dụ như Mạc gia ở Hồng Kông đó. Cả hai đứa cháu trai đều , đúng, cháu trai lớn nhất nhà Mạc cũng ."

 

Biến cố của Mạc gia Hồng Kông coi là một sự kiện lớn, loại tin tức linh thông như Chu Ngọc Thành tất nhiên cũng đến.

 

, ông ở cấp độ đủ cao, nên chỉ những mặt bên ngoài, những chuyện ẩn sâu bên trong rõ.

 

"Mạc gia xảy chuyện là do cô ? Điều thể? Cô dù tài giỏi thế nào thì hiện tại cũng chỉ là một đứa trẻ ở tuổi vị thành niên bình thường, thể...."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-334.html.]

 

Cố Vân Khê nhướng mày, bất mãn : "Cho dù là như , thì giám sát quỹ gia tộc tương lai của nhà Mạc chính là . Nói cách khác, trong tương lai, tất cả nhà Mạc đều sắc mặt mà sống. Mỗi một khoản tiền bọn họ chi tiêu đều đồng ý thì mới thể tiêu."

 

Chu Ngọc Thành: !!! Cho nên, ông rốt cuộc chọc thứ quái quỷ gì ?

 

Cố Vân Khê thản nhiên hỏi: "Bức thư ?"

 

Chu Ngọc Thành tâm trí loạn như ma, theo bản năng trả lời cô: "Trong két sắt ở quê ..."

 

Nhân viên cảnh sát bên cạnh lập tức : " sẽ cho lấy."

 

Cố Vân Khê cho đem giấy bút đến, ném cho Chu Ngọc Thành vẫn còn đang giường bệnh: "Đến đây, bộ nội dung của bức thư , một chữ cũng bỏ sót. Ông dám bỏ sót một chữ, lập tức gặp nhà ông."

 

Lần , Chu Ngọc Thành tin lời Cố Vân Khê. Lời cô nhất định sẽ .

 

"Bọn chúng vẫn còn là trẻ con, cô thể nhẫn tâm như ?"

 

" hiện tại cũng còn nhỏ tuổi, ông cũng tính toán đầu ? đây đặc biệt thù dai. Người khác tát một cái, tát mười cái mới hả . Vậy nên, nợ cha bắt con cháu trả, chẳng là chuyện hiển nhiên ?" Cố Vân Khê hợp tình hợp lý .

 

Phạm Khắc Hiếu

Chu Ngọc Thành khỏi nóng nảy, về phía nhân viên cảnh sát: "Các quản cô ?"

 

Im lặng. Ngoài im lặng thì vẫn là im lặng. Nhân viên cảnh sát hé răng nửa lời. Tên thành thật, ghi khẩu cung thì che che giấu giấu, giờ còn cò kè mặc cả với bọn họ nữa ?

 

Trong lòng Chu Ngọc Thành bỗng chốc lạnh lẽo, cảm giác sợ hãi từng bám chặt lấy ông .

 

đúng lúc , Cố Vân Khê lạnh lùng trào phúng : "Chu Ngọc Thành, ông , chỉ sợ là tính kế, hoặc là , ngay từ đầu, ông cũng chỉ là một quân cờ trong bộ kế hoạch của khác mà thôi."

 

“Không thể nào, cô….” Dù miệng thế, nhưng trong lòng Chu Ngọc Thành bắt đầu d.a.o động, dấy lên sự hoài nghi. Rõ ràng Cố Vân Khê lợi hại và thủ đoạn đến , tại trong thư bọn họ hề đề cập lấy một chữ?

 

 

Loading...