Ban đầu Cố Vân Khê híp mắt ở một bên, xong lời , vẻ mặt cô lập tức cứng đờ.
Tề lão gia đột nhiên về phía cô, : "Đây là Tiểu Khê nhà , Cố Vân Khê. Con bé đang học lớp thiếu niên, chuyên ngành Vật lý, Máy tính và Điện tử."
Mọi sửng sốt, là một học bá siêu cấp, cũng là con cháu bọn họ .
“Cô họ Cố, là nhà của ngài ?"
Tề lão gia vô cùng hớn hở, tự mãn khoe khoang: "Con bé quan hệ vô cùng thiết với Tề gia chúng . Nó sớm quen Tề Thiệu. Hai đứa là bạn học từ lớp thiếu niên, bây giờ còn cùng nước ngoài học tại MIT. À, , hệ thống ‘tất thắng’ chính là thành quả nghiên cứu chung của hai đứa, lợi hại đấy."
Được, đều hiểu. Đây rõ ràng là lời tuyên bố cô gái chính là con dâu tương lai, là nữ chủ nhân tương lai của Tề gia—một mà Tề lão gia hết sức hài lòng và yêu mến.
Thế nên, tuổi tác tương đồng, trí lực tương đương, học bá sánh đôi học bá. Việc hai đứa chúng nó ở bên , chẳng là chuyện hiển nhiên ?
Tề lão gia : "Tiểu Khê, cháu cũng chào hỏi các chú bác ."
Cố Vân Khê cảm thấy hết sức ngượng ngùng. Thông minh như cô, thể hiểu dụng ý của ông chứ?
Cô còn kịp nghĩ đến chuyện , bọn họ nghĩ xa đến ? Thôi, dù mặt nhiều , cô thể để Tề lão gia và Tề Thiệu mất mặt .
Cô mỉm dịu dàng chào hỏi , cử chỉ tiến thoái đúng mực, thông minh và tao nhã, giành vô lời khen ngợi, khiến khí trở nên hòa thuận vui vẻ.
Giữa lúc khí đang vui vẻ đó, nhân viên cảnh sát bịt miệng Chu Ngọc Thành và kéo ông ngoài.
Một ánh mắt lạnh như băng găm chặt bóng lưng Chu Ngọc Thành khuất xa.
Tề Thiệu thu hồi tầm mắt, nháy mắt một cái. Lập tức, một vệ sĩ lặng lẽ theo.
Phạm Khắc Hiếu
"A!" Một tiếng kêu t.h.ả.m thiết, thê lương x.é to.ạc bầu trời.
Mọi hốt hoảng, nhao nhao chạy ngoài, chỉ thấy Chu Ngọc Thành đang ôm bụng lăn lộn đất, đôi chân ông duỗi một cách mất tự nhiên, quần còn vương vết m.á.u loang lổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-331.html.]
"Cứu mạng! Cứu ! Mau đưa đến bệnh viện..."
Bộ trưởng sợ ngây : "Cái ... là ?"
Nhân viên công tác cũng vẻ mặt kinh hãi: "Lúc xuống bậc thang, ông cứ giãy giụa kịch liệt quá, nên cẩn thận ngã."
Chẳng ông trúng cái gì mà khi ngã la hét t.h.ả.m thiết đến thế. Dường như là thương ở bộ phận khó nào đó, thật sự là... chuyện khó nên lời.
Chu Ngọc Thành đưa bệnh viện cấp cứu. Cố Vân Khê theo chiếc xe dần khuất xa, nhíu mày.
Phía , một giọng trong trẻo vang lên: "Tiểu Khê, chúng uống nhé."
Cha con Tề gia cũng đang ở khách sạn Bạch Ngọc Lan, bọn họ thuê hai phòng, nhiều vệ sĩ theo bảo vệ.
Tề Thiệu trong phòng khách nhỏ, vui vẻ đưa bộ điểm tâm cho Cố Vân Khê: "Mấy món đều là em thích ăn, mới từ sáng sớm, còn tươi. Em nếm thử xem."
Cố Vân Khê chọn một miếng điểm tâm, ăn trách móc: "Anh thật sự quá yêu quý bản ."
"Tiểu Khê, em đừng lo. Bác sĩ còn trẻ nên khôi phục nhanh lắm, sức khỏe hiện tại hơn nhiều , chỉ cái chân là cần tĩnh dưỡng thêm thôi." Tề Thiệu cố ý đưa báo cáo chẩn đoán của bác sĩ cho cô xem, rõ ràng là chuẩn kỹ càng. " còn đưa cả bác sĩ riêng cùng nữa mà. Em yên tâm, thật sự yêu quý bản đấy nhé."
Cố Vân Khê bất đắc dĩ lắc đầu: "Anh ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thương, chẳng hơn ?"
Tề Thiệu ôn nhu cô: "Không chút nào. nhớ em quá, chỉ gặp em thôi, cho nên kìm mà đến đây." Kể từ khi Tề Tĩnh thường xuyên đến Cố gia dùng cơm, cảm thấy yên.
Cố Vân Khê chút ngẩn ngơ, hai má nóng bừng. Anh lúc nào cũng giỏi nhất khoản trêu chọc cô. Đáng ghét!
"Ngày mai sẽ trường học."
Tề Thiệu nghĩ, dưỡng thương ở cũng thế, bằng ở cạnh Cố Vân Khê để bồi dưỡng tình cảm. "Vậy cũng sẽ đến khách sạn cạnh trường để dưỡng thương. Vừa thể về trường cũ thăm , tiện thể luôn vài bài luận văn."
Cố Vân Khê cảm thấy là bình thường nữa . Cô một cái luận văn nghiệp thôi thấy vô cùng vất vả, từ lúc bắt đầu đến giờ mới chỉ xong phần đại cương lý thuyết. Dáng vẻ trừng mắt của cô vô cùng đáng yêu. Tề Thiệu nhịn nhéo má cô: "Vậy, để giúp em luận văn nghiệp nhé?"