Chu Ngọc Thành thẹn quá hóa giận. Gã tin sẽ giải quyết nha đầu ranh ma : "Cô đây là chịu thừa nhận ? Quần áo túi xách của cô đều là do mua, nếu cô gả cho , vì còn nhận đồ của ? Một đồ hiệu đáng giá hơn vạn tệ chứ nhỏ.”
Người bốn phía nghị luận sôi nổi: "Cái đúng là phúc hậu. Không gả thì tại thể nhận đồ của chứ?"
“Đây chẳng là lừa tiền trắng trợn ? Con gái bây giờ ham hư vinh đến mức ? Toàn bộ là do những tư tưởng xa du nhập khi đất nước mở cửa đấy!"
"Lớn lên xinh như , chuyên tâm , đúng là mất mặt Hải Thành chúng . Gia đình cô giáo d.ụ.c cô ?"
Một lão phu nhân lớn tuổi nghiêm mặt mắng nhẹ: "Vị tiểu thư , cô cũng thể như , thể quá hổ..."
Đối mặt với những lời chỉ trích, lên án của đám đông, Cố Vân Khê hề hổ giận dữ. Cô bình tĩnh đến lạ lùng, chút gợn sóng. Cô quan niệm, loại đấu khẩu nhỏ nhoi chẳng tính là gì cả.
Phạm Khắc Hiếu
“Thưa phu nhân, nếu bà rõ tình hình thì xin đừng phát ngôn bừa bãi. Chu Ngọc Thành, ông ông mua thể ? Vậy ông mua ở ? Tiền của ông là từ mà ?"
Sự bình tĩnh của cô ngoài dự đoán của Chu Ngọc Thành. Hắn ngờ một cô gái trẻ từng trải đời thể điềm tĩnh đến thế. Dù , tin tưởng bằng bản lĩnh của nhất định thể khuất phục đóa hoa kiều diễm , nên lớn tiếng tuyên bố.
"Đương nhiên là mua ở Hồng Kông , ai rảnh mà mang cả xấp tiền mặt theo chứ? Cố Vân Thải, vung tiền lên cô nhiều như , nếu cô chịu cưới , cô còn gả cho ai nữa?"
Hắn thầm nghĩ, một cô gái trẻ, tiền, còn bôi nhọ danh tiếng thì xoay sở ? Chỉ còn cách ngoan ngoãn gả cho thôi. Chờ đến khi cô lọt tay , cô sẽ lời dạy dỗ. Muốn cô thì cô , cô hầu hạ thì ngoan ngoãn hầu hạ.
Cố Vân Thải? Cố Vân Khê nguy hiểm nheo mắt . Chứng cứ Chu Ngọc Thành âm mưu tính kế chị gái cô xác thực! Tên tiêu đời !
"Cô..." Hắn định thanh minh thì Cố Vân Khê nhanh hơn một bước. “Ông gọi là gì cơ? Cố Vân Thải? Chậc chậc, ngay cả tên vị hôn thê mà đang sức lừa gạt cũng gọi sai ?" Cô khẽ lắc đầu, đầy vẻ coi thường: "Mánh khóe lừa đảo rẻ tiền của ông kém đấy. Dù khi lừa cũng tìm hiểu thông tin cho kỹ càng chứ."
Hiện trường lập tức xôn xao bàn tán. Gì cơ? Người đàn ông bảnh bao là kẻ lừa đảo ư? Trông giống chút nào!
Sắc mặt Chu Ngọc Thành đổi dữ dội. Cô Cố Vân Thải? Sao thế ? đ.â.m lao theo lao, liền lớn giọng: "Nói bậy bạ! kẻ lừa đảo! Cô nghĩ là thể thoát khỏi trách nhiệm ? cảnh cáo cô, nếu cô còn dám từ chối hôn sự , sẽ tìm cấp của các phân xử cho lẽ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-325.html.]
"Được thôi." Cố Vân Khê vẫn bình tĩnh, nét mặt vô cùng lạnh lùng.
Chu Ngọc Thành nghiến răng: "Đồng chí Tưởng, lập tức gọi lãnh đạo của các đến đây ngay!" Hắn tin trị con nhóc ranh con .
Mike hiểu tiếng Trung, nhưng nhờ phiên dịch, vẫn nắm tình hình. "Cô Cố, cô lừa đảo thật ? Ha ha ha, cô cũng ngày hôm nay ." Anh thầm nghĩ, nhân vật cáo già như Cố Vân Khê thể loại tầm thường lừa gạt chứ?
Vẻ mặt hớn hở thấy rõ rệt của Mike khiến Cố Vân Khê liếc một cái sắc lạnh: "Anh vẻ hận lắm nhỉ. Mike, thời hạn ba năm trôi qua nhanh lắm đấy."
Mike điều, lập tức cúi đầu: " sai , là đúng. vụ buồn thật, cô lừa khác là phúc lớn , gì ai dám lừa cô, ha ha."
Đây mà là lời khen ? Cố Vân Khê như : "Không lời thì ngậm miệng ."
Cảnh tượng hai lọt mắt Chu Ngọc Thành chẳng khác nào một đôi nam nữ đang liếc mắt đưa tình, khiến giận run .
Đồng chí Tưởng cúp điện thoại, nhẹ giọng : "Lãnh đạo , ngài sẽ đến ngay lập tức. Mời phòng họp chờ."
Chu Ngọc Thành lúc như một bà vợ ghen tuông bắt chồng ngoại tình, cả bốc hỏa: "Vào phòng họp gì? Phải phân xử ngay tại chỗ , để tất cả cùng xem!"
Những hóng hớt xung quanh nhao nhao hưởng ứng: "Phải thế chứ! Cho chúng tiếp tục 'ăn dưa' !"
Đồng chí Tưởng thì vô cùng khó xử. Tên Chu Ngọc Thành rõ ràng trò cho thiên hạ xem, nhất là mặt nhiều khách nước ngoài như , thể diện quốc gia còn đặt ở ?
Cố Vân Khê ngược hề bận tâm. Cô luôn một tố chất đặc biệt là thích thú khi đối đầu với thử thách. Thế nên, cô nhanh chóng tìm một chỗ thoải mái xuống, gọi phục vụ đến.
"Cho một phần đen Assam, bánh nướng xốp nho khô, và bánh chocolate thanh." Cô gọi những món nãy nhưng kịp mang lên.
Người phục vụ cố nén sự tò mò trong lòng, đáp: "Vâng, xin cô chờ một lát ạ."