Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang, Vẫn Không Thoát Khỏi Kịch Bản Thê Thảm - Chương 322

Cập nhật lúc: 2025-10-15 05:17:05
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khách sạn Bạch Ngọc Lan là một trong những khách sạn hàng đầu của Hải Thành, chuyên dùng để chiêu đãi khách nước ngoài và đồng bào từ Hồng Kông, Đài Loan, Ma Cao. Vì lẽ đó, chất lượng và thái độ phục vụ nơi đây luôn ở mức cao nhất. Nơi trang hoàng lộng lẫy, cả nhà hàng Trung Hoa, nhà hàng Tây, quán cà phê và dịch vụ chiều tuyệt vời. Do quá ưa chuộng, khách phòng nghỉ tại đây đều đặt lâu.

 

Đoàn tham quan của Chu gia sắp xếp ở tại đây, luôn chuyên gia tháp tùng.

 

Vài nhân viên mặc Âu phục sớm đợi ở cửa chính, kiễng chân ngóng trông. Họ sốt ruột c.h.ế.t, đoàn khách còn tới nữa chứ?

 

Một nhân viên khách sạn vội vàng chạy , : "Anh Tưởng, vị Chu gọi thúc giục . Cậu quý tử nhà ông đang nổi đóa, sắp phá tanh bành ở trong phòng ạ.”

 

Anh Tưởng nhíu mày, : "Chắc cũng sắp tới , đừng nóng vội.”

 

Phạm Khắc Hiếu

“Ai, trong đoàn , Chu gia quả thực khó hầu hạ nhất...” Có nhịn thấp giọng lầm bầm.

 

Anh Tưởng đầu động tác im lặng với họ, : "Không cần than vãn. Mọi nỗ lực của chúng đều vì tương lai phát triển của Hải Thành, vì sự phồn thịnh kinh tế đất nước. Chịu chút ấm ức thì đáng gì ?"

 

Đạo lý bọn họ đều hiểu, nhưng vì đều là thường nên cũng thất tình lục dục, khó tránh khỏi trong lòng chút thoải mái.

 

Trong lúc đang trò chuyện, một chiếc xe màu đen từ từ tiến đến, dừng hẳn .

 

Cửa xe mở , một cô gái diện mạo bình thường dẫn bước xuống, đó xoay , cẩn thận đỡ một thiếu nữ rụt rè bước .

 

Thiếu nữ, vững vàng đôi giày cao gót mười phân, bước chậm rãi xuống. Khuôn mặt tuyệt mỹ, ánh nắng mặt trời, cô rực rỡ đến lay động lòng , tựa như một viên kim cương sáng chói.

 

“Đồng chí Tưởng, đến báo danh.”

 

Tất cả trợn tròn mắt. Đồng chí Tưởng dám tin, lắp bắp: "Cô... cô là Cố tiểu thư?”

 

Cô mặc một bộ Âu phục váy liền màu đen, điểm xuyết hai hàng cúc ngọc trai, chiếc băng đô ngọc trai hài hòa mái tóc. Đôi chân dài mảnh khảnh lộ bên . Tay xách một chiếc túi xách màu trắng, tỏa khí chất cao quý của một vị thiên kim đại tiểu thư dòng dõi.

 

Cố Vân Khê mỉm : "Sao? Mới vài ngày ngắn ngủi gặp, nhận ư?”

 

Đồng chí Tưởng chiếc túi màu trắng tinh xảo một cái, đây rõ ràng là kiểu dáng cổ điển của thương hiệu cao cấp 'Hương', vòng ngọc trai cũng thuộc cùng nhà. Thậm chí đôi giày cao gót chân cô gái là của thương hiệu C danh tiếng thế giới nhờ sự thoải mái, êm chân. Còn bộ Âu phục rõ của nhà thiết kế nào, nhưng vặn đến hảo, chất liệu lộng lẫy quý giá, đoán chừng là hàng thiết kế riêng cao cấp.

 

Bọn họ công tác đối ngoại nên đối với những thứ vẫn hiểu nhất định.

 

“Cô....”.

 

Một trang phục tham dự hoạt động cấp cao thế thật sự chê , quan trọng là khí chất vô cùng bất phàm, là từ một tiểu môn hộ thể hun đúc .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-322.html.]

 

Anh lúc mới bắt đầu tin tưởng cô gái mắt nấu cơm. Với khí chất như thế thì chuyện xuống bếp ?

 

Vậy câu hỏi đặt là, Chu gia rốt cuộc ý gì? Nghe , là ai ? Sao giống như lấy một cái cớ kiếm chuyện ? Bọn họ luôn cảm giác chỗ nào đó đúng nhưng thể chỗ nào.

 

"Đồng chí Tưởng, còn tới ? Rốt cuộc là tình huống gì? Các rốt cuộc coi trọng chúng ..." Chu Ngọc Thành nổi giận đùng đùng chạy tới, nhưng trong nháy mắt thấy Cố Vân Khê, ánh mắt đều trợn tròn, kinh diễm đến mức thốt nên lời.

 

Đẹp, quá , đến mức kinh tâm động phách!

 

Cố Vân Khê tao nhã gật đầu chào hỏi: “Xin chào, Chu Ngọc Thành . Chúng gặp . ông đích yêu cầu đến để 'hầu hạ' hai quý tử nhà ông. Điều là thật ?"

 

Người liền hiểu , Chu gia đây là cố ý mạo phạm, sỉ nhục cô.

 

"Ách, cái ... ..." Chu Ngọc Thành lắp bắp, tim đập như sấm. Cô gái quá , nhất định !

 

" chỉ là tài nấu nướng của cô , nên nhờ cô giúp chúng một chút việc...”

 

“Ông ai ? Có đùa giỡn ? Ông xem, giống xuống bếp ?” Cố Vân Khê vươn cánh tay mảnh khảnh trắng nõn vẫy: “ là thiên kim đại tiểu thư, mười ngón tay còn từng chạm nước rửa chén.”

 

Chu Ngọc Thành mơ mơ màng màng vội vàng xua tay: "Không , là hiểu lầm! Làm thể để Cố tiểu thư xuống bếp chứ?”

 

Cố Vân Khê rụt rè hỏi: "Vậy ông thể dẫn đến chỗ các vị chuyện ?”

 

“Đương nhiên, đương nhiên.” Chu Ngọc Thành liều mạng gật đầu.

 

“Dẫn đường .” Cố Vân Khê giữ vẻ mặt vô cùng uy quyền. Đồng chí Tưởng ở một bên nhịn cô thêm vài , khí thế tuyệt đối bình thường nha.

 

Chu Ngọc Thành tự chủ ở phía dẫn đường, còn nhiệt tình hỏi han ân cần, đúng là bộ dáng lấy lòng.

 

Cố Vân Khê vô cùng lạnh lùng, thèm để ý tới .

 

Chu Ngọc Thành dáng quý ông lịch thiệp, kéo ghế và đích bưng rót nước cho cô, tỏ nhiệt tình hết mức.

 

“Cô Cố, cô ăn gì? Cứ gọi , mời.”

 

Cố Vân Khê thậm chí thèm thực đơn, chỉ thuận miệng gọi một tràng: "Trà đen Assam, Scone nho khô, Cá hồi hun khói, Chocolate Mousse, Cupcake và Mango Tart. Tạm thời là những món đó ."

 

 

Loading...