Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang, Vẫn Không Thoát Khỏi Kịch Bản Thê Thảm - Chương 32

Cập nhật lúc: 2025-10-15 05:05:20
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngoài sân, Cố Như đang co ro bậc thềm đá, nước mắt chực trào, thỉnh thoảng đưa tay quệt ngang, trông vô cùng đáng thương trong cái lạnh se sắt của gió đông.

 

Dì Phương hàng xóm thấy, liền vội vàng bước đến an ủi: "Tiểu Như, cháu ? Ai bắt nạt cháu thế?"

 

Dì Phương luôn quý mến Cố Như vì sự lanh lợi, nhu thuận của nó, hận thể là con gái nhà .

 

Cố Như dường như hoảng sợ, nhưng khi thấy rõ là dì Phương thì mới bình tĩnh , lẳng lặng mặt lau nước mắt. "Không, ạ, là cháu , cháu chỉ đưa cho chị Tiểu Khê một quả trứng gà thôi."

 

Giọng nó nghẹn ngào: " một trăm đồng, cháu thật sự lấy ."

 

“Một trăm đồng? Nó đòi cháu tiền lớn đến ? Thật thể tin nổi!" Dì Phương theo bản năng thốt lên.

 

Nước mắt Cố Như chợt vỡ òa, tủi đau lòng. "Chị là cháu gây tổn thương lớn cho chị , đòi tiền bồi thường. Cháu hiểu, cháu chỉ lo lắng cho sức khỏe của chị nên mới mang cho chị một quả trứng gà, thành gây tổn thương chứ?"

 

Dì Phương xót xa thôi: "Tiểu Khê , cháu đừng nữa."

 

Những khác thấy thế cũng nhao nhao xúm an ủi. Giữa " chổi" Cố Vân Khê và Cố Như nhu thuận, miệng ngọt, họ chút do dự nghiêng hẳn về phía đứa trẻ . Chỉ trong chốc lát, danh tiếng của Cố Vân Khê càng thêm tệ hại, chẳng còn gì để vãn hồi.

Phạm Khắc Hiếu

 

“Con bé Tiểu Khê lớn hơn cháu mấy tuổi, mà điều, nhu thuận bằng cháu. là cùng họ Cố, mà khác xa đến thế? Cháu hơn nó gấp trăm , đừng buồn nữa. Dù các cháu phân gia , là hai nhà ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-32.html.]

 

Mặc dù ai cũng ưa thím hai và Cố lão thái, nhưng họ đến nỗi trút giận lên một đứa trẻ vô tội. Chuyện của lớn thì liên quan gì đến con nít chứ?

 

Cố Như nước mắt đong đầy, tiếp: " mà, chị thật đáng thương, thật cô đơn, chẳng bạn nhỏ nào chơi cùng chị cả. Cháu thấy đành lòng. Các bác, các cô cách nào giúp chị trở nên vui vẻ, cởi mở hơn ? Cháu thực sự giúp chị ."

 

“Đứa nhỏ đúng là quá đỗi lương thiện!” Mọi càng thêm yêu mến Cố Như.

 

lúc đó, một giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: "Em họ, xem em quan tâm chị quá nhỉ?"

 

Không từ lúc nào, Cố Vân Khê ngay phía đám đông, vẻ mặt thản nhiên.

 

Cố Như giật , vội đáp: "Đương nhiên , chúng là chị em thích mà."

 

Cố Vân Khê mặc chiếc áo bông chần rộng thùng thình, còn khoác thêm một lớp chăn bông nữa, trông cứ như đang cõng một ngọn núi nhỏ, một hình ảnh kỳ quái toát lên sự bất cần.

 

“Thế nhưng lúc chị sốt cao sắp c.h.ế.t, chị thấy em mặt? Lúc chị tiền khám bệnh, thấy em đưa nửa đồng? Lúc phân gia, bà nội khó dễ chúng như , em trốn biệt trong nhà dám ló đầu ? Đừng bảo chị là em cũng ngủ quên nhé.”

 

Giọng cô trong trẻo nhưng lạnh lẽo, vô cùng sắc bén. Cố Như lập tức dự cảm chẳng lành: "Em... em chọc giận lớn..."

 

 

Loading...