“Em nghi ngờ thật là kỳ lạ, biến thành khác ?” Cố Vân Khê sợ hãi, thẳng thừng cự tuyệt: "Chị nhận, bởi vì chị sợ em cho trứng gà xong, lát nữa bà nội liền xông đây mắng c.h.ử.i chị."
Đã cắt đứt thì cắt đứt sạch sẽ, chừa bất cứ nhược điểm nào, để tránh dây dưa phiền phức .
Cố Như cực kỳ kinh ngạc, vốn mềm yếu nhút nhát nay trở nên mạnh mẽ thế ? là quái lạ.
“Đó vẫn là bà nội chị mà. Phân gia chẳng khác nào cắt đứt xương cốt ruột thịt. Thật bà nội quan tâm đến các chị, bà chỉ mạnh miệng thôi, chứ lòng mềm yếu lắm. Chờ vài hôm nữa bà nguôi giận, em sẽ giúp đỡ vài câu . Ruột thịt với nào thù oán nào tồn tại qua đêm.”
“Chị Tiểu Khê, chị cũng nên khuyên các chị . Đừng giận dỗi một bà lão tuổi cao sức yếu gì, bà còn sống bao lâu nữa chứ? Cô giáo dạy chúng đạo lý: Cây lặng mà gió chẳng ngừng, con phụng dưỡng mà cha còn ở đời. Đừng đợi đến khi mất mới hối hận..."
Nghe nó mồm năm miệng mười giảng giải đạo lý, Cố Vân Khê liền hiểu rõ ý đồ của đối phương. Chẳng qua là giương cao lá cờ quan tâm để lừa gạt, mục đích cuối cùng là bắt chị em cô về hầu, kẻ sai vặt mà thôi.
Một đứa trẻ chỉ mới mười tuổi mà tâm tư nặng nề đến thế , đây coi là gia giáo thâm sâu của nhà họ Cố nhỉ?
“Một trăm đồng.”
Cô chán ghét Cố lão thái cùng vợ chồng chú hai, nhưng cô sẽ giận cá c.h.é.m thớt mà bắt nạt lũ trẻ Nhị phòng. Chỉ cần chúng an phận, cô sẽ đối đãi như những qua đường bình thường.
Điều kiện tiên quyết là, tất cả điều, giữ đúng lễ nghĩa "nước sông phạm nước giếng", hai bên đều bình an vô sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-31.html.]
“Cái gì cơ?” Lời của Cố Như nghẹn ngay cổ họng.
Cố Vân Khê lộ rõ vẻ kiên nhẫn. "Những lời lẽ của em gây tổn thương tinh thần cực lớn đối với chị, nên em bồi thường. Sao? Không tiền ? Vậy thì mau cút ."
Cô cho đối phương khó mà rút lui, đừng hòng coi cô là đứa ngốc mà dụ dỗ. Cô của ngày hôm nay còn là cô của ngày xưa nữa !
Cố Như: ... Nó c.ắ.n chặt môi, lộ vẻ mặt đau khổ, "Em vẫn luôn coi chị là chị ruột thịt, ngờ chị coi em là nhà. Thật sự khiến em quá thất vọng."
Cố Vân Khê phí thời gian với một liên quan. Cô còn tranh thủ sách.
“Thôi , đừng giả vờ giả vịt nữa. Chị rõ chúng chẳng ai coi ai là . Mấy trò tính toán nhỏ mọn của em sớm chị thấu , hiểu ?"
Lời lẽ quá sắc bén. Dù Cố Như còn nhỏ tuổi, thiếu kinh nghiệm ứng phó, chỉ run rẩy chỉ tay về phía Cố Vân Khê, cứng họng chẳng lời nào, cuối cùng đành thẹn quá hóa giận, lưng bỏ .
Cố Hải Ba theo bóng dáng Cố Như khuất dần, vẻ mặt u ám. "Trong mắt nó, rốt cuộc chúng cũng chỉ là một trò thôi ?"
Phạm Khắc Hiếu
“Không.” Cố Vân Khê tiện tay cầm lấy một cuốn sách cũ bàn, lật xem. Cô nhanh, chỉ chốc lát lật trang, còn thể phân tâm. “Là nô tài, thì đúng hơn.”
Cố Hải Ba: "..." Anh thật sự nên cảm ơn lời giải thích mới !