Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang, Vẫn Không Thoát Khỏi Kịch Bản Thê Thảm - Chương 307

Cập nhật lúc: 2025-10-15 05:15:51
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tề Thiệu gì.

 

Trình Nhất Tề che giấu vẻ mặt phức tạp, hạ giọng cầu xin: “Cậu… thể giúp cha cháu ? Nếu ông vướng vết nhơ , em chúng cháu sẽ thể ngẩng mặt lên khác nữa.”

 

Dưới còn một em trai và một em gái. Em trai so với thì may mắn hơn nhiều, dù thằng bé cũng là con út, cần lo chuyện kế thừa gia nghiệp, cho nên cha yêu thương.

 

Tề Thiệu trầm ngâm hồi lâu, mới lạnh nhạt đáp: " gì trong chuyện ?”

Phạm Khắc Hiếu

 

Trình Nhất Tề khổ hai tiếng, Tề Thiệu thật sự quá khó chơi, đ.á.n.h tình cảm là vô dụng với , giữa bọn họ chỉ thể dùng giao dịch để chuyện.

 

“Cháu sẽ chủ động rời khỏi Tề thị.”

 

Chủ động rời vẫn giữ thể diện, thậm chí hình ảnh của gia đình trong mắt Tề lão gia cũng sẽ hơn đôi chút.

 

Tề Thiệu hất cằm, : "Cháu cũng mang tất cả bọn họ .”

 

Không cần tốn một con cờ nào mà vẫn thể khống chế bộ cục diện, đó mới là thủ đoạn cao minh nhất của Tề Thiệu.

 

“Được." Trong lòng Trình Nhất Tề vô cùng ảm đạm. Cha con bọn họ vất vả nhiều năm mới thể kiếm một chỗ ở Tề thị, bây giờ ... sụp đổ thì còn cách nào vãn hồi.

 

“Cậu rõ ràng cũng để ý gì đến Tề thị, tại còn tranh giành nó gì?”

 

Tề Thiệu đối với việc kinh doanh công ty hứng thú, nhưng từ nhỏ , Tề thị là trách nhiệm của , là tâm huyết cả đời của cha, thể bỏ xuống .

 

“Việc là một chuyện, nhưng việc để các cướp lấy nó là chuyện khác .”

 

là bá đạo: cho, các mới thể nhận. cho, dù chỉ là một phần, các cũng đừng hòng cướp .

 

Trình Nhất Tề tức đến kìm nổi bật : “ cũng là huyết mạch của Tề gia, cũng quyền thừa kế . Ngoại trừ , còn ai danh chính ngôn thuận hơn để thừa kế Tề gia chứ?"

 

Tề Thiệu bằng ánh mắt như thể đang một kẻ ngốc: “Tề Tĩnh.”

 

“Hắn chỉ là con riêng.” Trình Nhất Tề căn bản để Tề Tĩnh mắt, cảm giác tồn tại của Tề Tĩnh ở Tề gia là cực thấp, thậm chí ngay cả lễ mừng năm mới cũng về nhà. Lại cũng ít khi xuất hiện trong các buổi tụ họp gia đình.

 

, điều nghĩa là Tề lão gia coi trọng đứa cháu .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-307.html.]

 

Ông cho Tề Tĩnh học ở trường đại học danh tiếng, lo hết tất cả chi phí cho .

 

Tề Thiệu là ngoài cuộc, nên vô cùng tỉnh táo: "Trong mắt cha, dù là con riêng thì vẫn là cháu ruột, là cháu nội đích tôn của Tề gia. Nếu chọn giữa , với tính cách và phong cách việc của cha, ông chắc chắn sẽ chọn .”

 

Trình Nhất Tề càng nghĩ càng bực bội, lớn tiếng chất vấn: “Đều là con cháu cả, cần gì phân biệt nội ngoại (khác họ) như thế?”

 

Tề Thiệu hờ hững hỏi ngược : “Nếu là , giao gia sản cả đời cho cháu ngoại ? Hơn nữa, đứa cháu ngoại còn là kẻ đầy dã tâm, hề thua kém gì cha nó. Cậu dám giao ?”

 

Trình Nhất Tề im lặng. Việc còn cần hỏi ? Chắc chắn sẽ chọn đứa cháu ruột. Phải chăng 'danh tính dòng họ' thật sự quan trọng? Nếu đặt vị trí của , câu trả lời quả thực khó để đưa .

 

Tề Thiệu nhấp một ngụm , trong khoảnh khắc , bỗng nhiên nhớ Cố Vân Khê, là nhớ da diết. Cô mới là xinh và thông minh nhất. Cô chẳng hề bận tâm đến chuyện tình , dòng họ phức tạp. Cô chỉ quan tâm ai đối xử với , thì cô sẽ đáp bằng sự chân thành, thứ đơn giản như thế thôi.

 

Trong khi đó, Cố Vân Khê đang xe, tiến con ngõ nhỏ quen thuộc, thu hút vô ánh mắt tò mò từ hàng xóm xung quanh.

 

Chiếc xe dừng hẳn cửa nhà. Cô vội vàng mở cửa bước xuống, ngay cổng và lớn tiếng gọi: “Anh cả, chị hai, Ba ơi!”

 

Người đầu tiên chạy là Cố Hải Ba. Khi thấy Cố Vân Khê, chợt ngây : “Em gái! Sao em gầy gò thế ? Họ cho em ăn uống đàng hoàng ? Mau , lấy đồ ăn cho em ngay!”

 

Cố Hải Ba đau lòng vô cùng. Lần khi em gái rời nhà, mặt mũi còn đầy đặn chút đỉnh. Giờ xem, chẳng còn chút thịt nào, cằm nhọn hoắt . Cậu chạy đến bên cạnh Cố Hải Triều, lớn tiếng trách móc: “Anh ơi, bảo em sống lắm ? Sao nông nỗi ?”

 

Cố Hải Triều cũng bay từ Thâm Thành về để đoàn tụ cùng các em. Anh bất đắc dĩ: “Lần gặp, em cũng gầy đến mức . Tiểu Khê, em ăn uống tử tế ?”

 

“Cứ hỏi gì chứ?” Cố Vân Thải nắm lấy tay em gái, kéo trong: “Tiểu Khê, chị món cá quế chiên xù, sườn xào chua ngọt, cá dưa chua . Toàn là món em thích nhất đấy. Mau nhà ăn thôi.”

 

“Tuyệt vời quá.” Cố Vân Khê mừng rỡ, đó liếc những khác đang trong sân – Khương Nghị và Tề Tĩnh. Khóe miệng cô khẽ giật giật. Hai định thành nhà của cô thật đấy ? Sao họ cũng mặt ở đây thế ?

 

Cô chợt nhớ một chuyện quan trọng, vội phía xe: "Chờ một chút .”

 

“Tiểu Duyệt, xuống .” Thiếu chút nữa cô bỏ quên Hoắc Minh Duyệt.

 

Cô mở cửa xe, kéo một cô gái nhỏ nhắn, gầy gò ngoài tươi giới thiệu: “Đây là khách em mời đến chơi. Cô là bạn em, Hoắc Minh Duyệt, ông nội giúp em nhiều.”

 

Trước khi về, cô gọi điện thoại kể sơ qua tình huống. Vì , em Cố gia đều chuyện .

 

 

Loading...