Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang, Vẫn Không Thoát Khỏi Kịch Bản Thê Thảm - Chương 30

Cập nhật lúc: 2025-10-15 05:05:18
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cố Vân Khê sửng sốt một chút, "Lớp thiếu niên thiên tài?”

 

năm 1978, Giáo sư Lý Chính Đạo, đoạt giải Nobel Vật lý, khởi xướng đề nghị mở lớp thiếu niên. Mục đích là triệu tập một nhóm thiếu niên thiên tài ưu tú nhất trong nước, tiến hành giáo d.ụ.c đặc biệt để bồi dưỡng những học sinh nổi bật nhất.

 

Đến thập niên tám mươi, các trường đại học danh tiếng như Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh đều lớp thiếu niên. Trong đó, lớp thiếu niên của Đại học Khoa học và Công nghệ là nổi danh nhất, ở thành phố Hợp Phì. Trong mấy chục năm, nơi bồi dưỡng nhân tài trụ cột ưu tú cho đất nước.

 

Lữ Tinh dùng sức gật đầu, " , họ tuyển sinh thiếu niên nổi tiếng cả nước. Em thể thử xem.”

Phạm Khắc Hiếu

 

Cố Vân Khê chút động tâm. Cô vốn là tiến sĩ năm hai, để cô học trung học cơ sở thì chính là lãng phí thời gian và sức lực.

 

Hơn nữa, nếu học cấp hai cùng một lũ trẻ con thì đúng là thể tưởng tượng nổi.

 

Cô vốn một đường nhảy lớp, một đường thi đấu, theo con đường cử học thẳng.

 

Tuy nhiên, nếu như học lớp thiếu niên thiên tài cũng là một con đường , thể giúp cô tiết kiệm nhiều thời gian.

 

Mấu chốt là, cô thể tiếp cận với những tài nguyên giáo d.ụ.c hàng đầu của đất nước.

 

Đây là một con đường từng qua, cô chút nóng lòng thử. Có lẽ, đây chính là cơ hội nhất.

 

“Đến lúc đó sẽ hỏi thử thầy giáo xem .”

 

Tối hôm đó, mấy em trải chăn mượn đất, cuộn ngủ một giấc. Thời tiết giá rét, nhưng ôm ấp sưởi ấm nên cũng chịu đựng .

 

Sáng sớm hôm , Cố Hải Triều dắt theo chị lớn (Cố Vân Thải) ngoài, để hai đứa nhỏ ở trông nhà.

 

Việc đầu tiên em họ chính là chạy cửa hàng lương thực, xem hôm nay may mắn mua chút gạo, dầu mỡ gì .

 

Bọn họ sớm, kịp thời điểm xếp hàng đầu tiên. Dòng cửa kéo dài dằng dặc.

 

Cửa hàng mở, liền nhao nhao xông . Hai em chia , Cố Hải Triều phụ trách mua lương thực, còn Cố Vân Thải đến quầy khác mua dầu và rau.

 

Ở nhà, Cố Vân Khê vẫn lười biếng cuộn trong chăn chịu dậy. Bên ngoài gió lạnh thổi vù vù, quả thực quá lạnh lẽo.

 

Cố Hải Ba bưng tới hai chén cháo nóng hổi: "Của bà Diệp cho đấy, mau ăn ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-30.html.]

 

Cố Vân Khê bật dậy, kịp rửa mặt húp lấy húp để. "Thời buổi đồ ăn quý như vàng. Chúng thiếu bà Diệp một món nợ ân tình lớn, trả thế nào cho ."

 

Ân tình vốn khó trả, nhất là ân tình của lớn tuổi càng khó hơn. Mà cô thì nay từng nợ ai bất cứ điều gì.

 

“Đã chị lớn lo mà.” Cố Hải Ba tính tình vô tư, : "Chuyện cần chúng bận tâm ."

 

Cố Vân Khê khẽ lắc đầu, đang định gì đó thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, kèm theo tiếng gọi trong trẻo: "Chị Tiểu Khê, chị Tiểu Khê, em đến thăm chị đây."

 

Không đợi Cố Vân Khê kịp phản ứng, một cô gái đẩy cửa bước .

 

Cố Hải Ba nhướng mày, "Sao con em họ đến?"

 

Đó là con gái út của Nhị phòng, cũng là đứa con gái duy nhất: Cố Như. Tuy chỉ mới mười tuổi nhưng nó là đứa trẻ xinh xắn, miệng lưỡi ngọt ngào, thành tích học tập lúc nào cũng đạt điểm tuyệt đối. là "con nhà " trong truyền thuyết.

 

Cố Vân Khê lục lọi trí nhớ mơ hồ của , nhận cô bé . À, đây chính là bản nâng cấp của chú hai, mặc dù là con gái nhưng nó cha và Cố lão thái cưng chiều.

 

Trước đây, Cố lão thái luôn giữ ba đứa cháu gái ngủ chung gác. thái độ đối đãi khác biệt: bà cực kỳ thương yêu Cố Như, còn bắt hai đứa cháu gái của con trai cả chăm sóc, giúp đỡ nó, rằng đây là trách nhiệm của những chị lớn.

 

Có thể , chị em Cố Vân Thải hề coi trọng, còn nhường nhịn đứa em họ lúc nơi. Nếu , chỉ cần nó ré lên một cái, hai chị em họ sẽ gặp rắc rối to, một trận đòn roi mắng c.h.ử.i là thể tránh khỏi.

 

Mặc dù ngày nào cũng ngủ chung, nhưng Cố Như chỉ thiết với Cố lão thái, đối với hai chị em Cố Vân Khê thì thái độ vô cùng lạnh nhạt.

 

Miệng thì ngọt ngào gọi chị gái, nhưng khi lén lút ăn vụng thứ gì ngon, nó bao giờ để cho hai một mẩu nhỏ nào.

 

Một đứa trẻ như thế , đột nhiên chạy đến đây liền thấy gì đó bất thường.

 

Cố Như tươi tắn : "Chị Tiểu Khê, chị đỡ hơn chút nào ? Em vẫn luôn đến thăm chị, nhưng mãi cơ hội. Đây, quả trứng gà cho chị ăn bồi bổ nhé, đây là em cố ý để dành đấy."

 

Nó cầm quả trứng gà như hiến tặng một thứ bảo bối, vẻ đây là thứ quý giá nhất đời. Ăn , chị còn cảm kích nó lắm!

 

Cố Vân Khê im lặng. Trong mắt con em họ , rốt cuộc cô nghèo túng và thấp kém đến mức nào chứ? “Không cần .”

 

Vẻ mặt Cố Như lập tức đổi, lộ vẻ thể tin nổi. "Chị Tiểu Khê, chị bệnh nên nhận em ? Em còn nghi ngờ liệu chị biến thành khác ..."

 

 

Loading...