Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang, Vẫn Không Thoát Khỏi Kịch Bản Thê Thảm - Chương 291

Cập nhật lúc: 2025-10-15 05:15:34
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hoắc lão gia một bên xen : "Mười lăm."

 

Phạm Khắc Hiếu

Cố Vân Khê tỏ vẻ cực kỳ thoải mái, trò chuyện với cô bé: "Cô còn nhỏ hơn cả . điều đó quan trọng. Nhân dịp gặp mặt , sẽ rõ nguyên tắc việc của với cô. Từ đến nay, thứ tìm kiếm chính là một đồng đội thể cùng kề vai chiến đấu, bản lĩnh, năng lực vượt trội.”

 

Giọng cô vô cùng tự tin và mạnh mẽ, khiến đối diện tự động buông xuống tâm lý đề phòng.

 

Hoắc Minh Duyệt ngây ngốc gật đầu: "Được, sẽ theo cô học tập thật . Cô , sẽ theo đó."

 

Cố Vân Khê vỗ trán khẽ thở dài. Cô rõ ràng đang lừa trẻ con, nhưng cảm giác như tự đào hố chôn thế ?

 

“Bản cũng chỉ là học sinh, thể dạy cô ? Ông nội cô quen nhiều tài giỏi, cô nên theo ông ...”

 

cô là lợi hại nhất. Cô còn nhỏ như dạy cho cả những lớn ."

 

Mọi đều nhận , Hoắc Minh Duyệt một sự tín nhiệm mù quáng đối với Cố Vân Khê. Mà sự tín nhiệm , ai bắt nguồn từ .

 

Cố Vân Khê , tuổi của các cô cũng chênh lệch nhiều lắm, đây cũng chỉ là suy nghĩ của cô mà thôi.

 

Hoắc lão gia thấy thế, trong lòng ông vô cùng vui mừng. Ông mong cháu gái thành tựu gì, chỉ cần con bé thể giao tiếp với khác, thể sinh hoạt bình thường là đủ lắm : "Tiểu Khê, cháu để con bé ở cạnh cháu đến khi con bé trưởng thành .”

 

Thời gian ba năm hẳn là thể cho con bé khôi phục bình thường , Hoắc lão gia nghĩ .

 

Khóe miệng Cố Vân Khê khẽ giật giật: "Cháu chăm sóc khác, cũng thời gian và sức lực để trông nom cô bé.”

 

“Những vấn đề đó cháu cần lo lắng. Con bé sẽ bảo mẫu và vệ sĩ theo.” Hoắc lão gia vội vàng trấn an: "Chỉ cần bình thường cháu chịu khó chuyện với con bé nhiều hơn một chút là . Cháu là duy nhất thể giao tiếp với con bé, cho nên, cháu hãy giúp ông, giúp Hoắc gia một .”

 

Cố Vân Khê còn thể gì khác bây giờ? Chuyện cũng là do cô nợ nhà , nên quỳ xuống cũng trả hết.

 

“Vậy, chuyện đều theo sự sắp xếp của cháu.”

 

“Được , cảm ơn cháu, Tiểu Khê.”

 

Hoắc lão gia dường như sợ cô sẽ đổi ý định, nhanh sai đóng gói hết đồ đạc của cháu gái, mang tới đây, và trực tiếp sắp xếp để cô bé ở căn phòng ngay cạnh phòng Cố Vân Khê.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-291.html.]

Đối với tình huống , Cố Vân Khê chỉ thể khổ.

 

Cuối cùng, cấp của cô cũng đến. Đó là một đàn ông đeo kính gọng vàng: "Xin chào, bạn học Cố Vân Khê."

 

“Xin chào.” Cố Vân Khê vội vàng hỏi: "Họ quyết định thế nào ?"

 

"Bản báo cáo cần đổi bất cứ điều gì." Vẻ mặt đàn ông vô cùng ôn hòa, thiện : "Báo cáo cô giá trị, tài liệu kỹ thuật cũng cực kỳ tỉ mỉ và ghi chép cẩn thận. mặt cấp cảm ơn cô."

 

“Không dám, dám, đây là việc nên ." Cố Vân Khê thầm vui mừng khôn xiết. Nếu như , phép rời ?

 

Người đàn ông lấy một bản văn kiện: "Đây là thứ cấp gửi cho cô."

 

Cố Vân Khê lập tức kỹ. Đây là một bản hợp đồng. Nội dung chính là chuyển giao ba hạng mục kỹ thuật cô phát triển cho nhà nước, nhưng chuyển giao quyền sở hữu. Người đàn ông chỉ rõ từng điều khoản trong hợp đồng.

 

“Theo thỏa thuận, cô sẽ nhận một phần hoa hồng từ các thiết kỹ thuật , kéo dài cho đến cuối đời. Hơn nữa, khoản hoa hồng là độc quyền của cô. Con thoạt vẻ nhỏ, nhưng lợi nhuận thực tế cực kỳ khủng khiếp.”

 

Cố Vân Khê thực sự bất ngờ. Chỉ cần khoản hoa hồng thôi, cô thể sống ung dung sung tướng cả đời mà cần lo nghĩ gì về cơm áo gạo tiền.

 

Người đàn ông thấy dáng vẻ ngẩn ngơ của cô, khỏi bật . Quả nhiên các cấp lãnh đạo cô là báu vật quốc gia hề sai.

 

“Cấp còn căn dặn, chúng sẽ bao giờ lấy những đóng góp của nhân dân, đây là phần cô xứng đáng nhận .”

 

"Và với những đóng góp to lớn , đất nước sẽ ghi tên cô hồ sơ vinh danh, khắc ghi mãi mãi.”

 

Nó còn ghi trong hồ sơ cá nhân.

 

Trong lòng Cố Vân Khê dâng lên sự xúc động mãnh liệt. Việc cô tự nguyện cống hiến mà màng báo đáp là một chuyện, nhưng việc đất nước sẵn lòng bồi thường là chuyện khác. Cô cảm thấy vô cùng vui vẻ. Đây mới chính là sự hạnh phúc chân chính.

 

"Cảm ơn."

 

Vị đại diện lấy một vật khác: "Đây là món quà riêng mà cấp tặng cô.”

 

Phần chỉ là thỏa thuận, đây mới xem như quà tặng.

 

 

Loading...