"Lúc đó cháu tha hồ tưởng tượng về tương lai, rằng khi chúng bước thời đại công nghệ cao, chúng sẽ máy bảo mẫu đa năng, thể chế tạo xe bay lượn trung, những chiếc đồng hồ thông minh như máy tính thu nhỏ đeo cổ tay..."
Bản cô vốn là một sức hút mạnh, nhưng khi những lời , càng thêm thu hút hơn.
Cháu còn thoải mái tưởng tượng rằng con thể xuyên qua thời , du hành vũ trụ, thậm chí là trở quá khứ để với chính thời thơ ấu một câu: "Xin chào." Cháu cố ý nhấn mạnh hai từ khi kể. Hoắc lão lúc hề nghĩ tới phương diện , Cố Vân Khê như , ông bỗng nhiên hiểu : "Cháu là..."
“ . Con bé đang khao khát thể trở quá khứ, ngăn chặn bi kịch kinh hoàng xảy .” Cố Vân Khê vẻ mặt rối rắm: " mà, đây chỉ là sức tưởng tượng của cháu thôi. Cái gì mà du hành gian, là những thứ thực tế.”
Sắc mặt Hoắc lão gia tự nhiên lắm. Thật lâu , ông khẽ thở dài một , : "Hay là, cháu cứ đến gặp con bé chúng ?"
Cố Vân Khê nợ Hoắc gia ân tình, đương nhiên là nhanh chóng đồng ý: "Chuyện thì cháu thể giúp.”
Chẳng mấy chốc, quản gia dẫn một cô gái nhỏ xinh xắn bước . Cô bé ăn mặc sạch sẽ tinh tươm, nhưng gương mặt một chút biểu cảm, ánh mắt trống rỗng như dại .
“Tiểu Duyệt.” Hoắc lão nhẹ giọng gọi tên cô bé. Đây là huyết mạch duy nhất của con trai ông, nhưng ông thể chăm sóc cho đứa bé .
Cô gái nhỏ chỉ yên tĩnh ở vị trí của mà thèm động đậy dù chỉ một chút. Mặc kệ khác chuyện với cô bé như thế nào, cô bé đều phản ứng, chỉ đắm chìm trong thế giới riêng của .
Cố Vân Khê quan sát vài lượt. Đây là chứng tự kỷ bẩm sinh, mà là tổn thương tâm lý nghiêm trọng cú sốc. Điều trị sẽ vô cùng gian nan.
Cô mở máy ghi âm, trong phòng vang lên tiếng cô khi còn ở lớp.
Ban đầu Minh Duyệt hề phản ứng, nhưng khi đến đoạn "thời đại công nghệ cao" , cô bé mới chớp mắt, đầu về phía máy ghi âm, ánh mắt dán chặt nó.
Phạm Khắc Hiếu
"Trở quá khứ, với chính khi còn bé một tiếng: xin chào." Ngay khi câu trong máy ghi âm kết thúc, Cố Vân Khê lập tức lên tiếng, : "Xin chào, Hoắc Minh Duyệt."
Giọng điệu của cô gần như trùng khớp hảo, như thể âm thanh đó bước từ chiếc máy. Cô nghĩ đây là thời cơ nhất. Quả nhiên, cô bé ngước Cố Vân Khê. Hoắc lão gia bên cạnh mừng sợ: Con bé rốt cuộc phản ứng!
“ là Cố Vân Khê. Hoắc Minh Duyệt, cô về quá khứ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-290.html.]
Hai . Cô bé Cố Vân Khê, Cố Vân Khê mỉm híp mắt cô .
Một lúc lâu , một giọng khàn khàn, yếu ớt vang lên: "Cô... thể... giúp ?"
Hoắc lão gia kìm hốc mắt đỏ hoe, kích động đến mức nước mắt trào . Quá !
Giọng Cố Vân Khê dịu dàng nhưng rõ ràng: "Tạm thời thì . vẫn còn nhỏ, cần nhiều năm học tập và nghiên cứu nữa. Hơn nữa, thời đại chúng hiện tại vẫn chính thức bước kỷ nguyên công nghệ cao."
Hoắc Minh Duyệt trầm ngâm một lát, chậm rãi hỏi: "Vậy... chuyện ... khi nào thì ?"
Cô bé chậm, từng câu từng chữ như ngắt quãng, dùng nhiều sức lực mới thể thốt . Cố Vân Khê vô cùng kiên nhẫn. Cô thẳng mắt cô bé, chăm chú lắng , nghiêm túc đáp: "Khi năm mươi lăm tuổi."
Cô bé phản ứng khá chậm chạp, mất vài phút suy nghĩ mới từ từ hỏi: "Tại là lúc đó?"
Cố Vân Khê cố tỏ vẻ cực kỳ nghiêm túc khi lừa gạt cô bé: "Khi đó nghỉ hưu , nên sẽ thời gian du lịch khắp nơi."
Cố Vân Khê vốn mang theo khí chất đặc biệt khiến khác tự động tín nhiệm, khiến tự chủ mà tin tưởng lời cô .
Vẻ mặt Hoắc Minh Duyệt chút ngơ ngác khi câu trả lời của cô.
Cố Vân Khê vươn tay , mỉm dịu dàng mời gọi cô bé: "Bạn học Hoắc Minh Duyệt, bạn sẵn lòng cùng trở quá khứ ?"
Lúc , ánh mắt Hoắc Minh Duyệt bỗng bừng sáng. Cô bé trả lời nhanh: " đồng ý." Dù cô bé đưa tay bắt, nhưng ba chữ đó vô cùng rõ ràng, kiên định.
“Cô hiện tại bao nhiêu tuổi ?” Cố Vân Khê hỏi.
Hoắc Minh Duyệt im lặng, dường như cô bé tuổi thật của .