Hoắc Vân Sơn cũng ý thức mức độ nghiêm trọng. C.h.ế.t tiệt, đất nước còn công nghệ tân tiến như , mấy vị là đòi ? thể thốt suy nghĩ của .
Anh , trấn an: “Em mới 16 tuổi, vẫn còn là học sinh, thể tự quyết định chuyện trọng đại . Hay là, chúng thương lượng , các vị thấy ?”
Đổng gật đầu nhẹ: “Được, thấy chuyện thể dễ dàng thương lượng bằng tiền. cho rằng ngành nghề đều nên lắp đặt thiết tiên tiến , lỡ mà gặp tình huống khẩn cấp như , cũng cần quá lo sợ.”
Nghe ông , Cố Vân Khê cảm thấy như đang ngược với lẽ thường. Cô lặng thinh như tượng gỗ lắng họ bàn tán. Hình như cô cẩn thận tự chuốc họa nữa ! Những thứ cô coi là bình thường, trong mắt khác, chẳng hề bình thường chút nào.
Cô đầu Tề Thiệu bên cạnh: “Tề Thiệu, thấy chuyện loạn …”
Đột nhiên, sắc mặt cô đổi, lớn tiếng kêu lên: “Tề Thiệu, ? Đừng dọa !”
Tề Thiệu hôn mê bất tỉnh, khóe miệng còn dính chút m.á.u tươi. Cảnh tượng khiến khỏi giật kinh hãi.
Hoắc lão gia vội chạy tới kiểm tra: “Không , , chỉ là lao lực quá độ mà thôi.”
“Chỉ là mệt mỏi?” Cố Vân Khê vẫn còn kinh hãi: “ còn chảy máu…”
Hoắc lão gia kiên nhẫn giải thích: “Đây là lao tâm thổ huyết. Uống một liều t.h.u.ố.c là . Để ông kê thêm đơn t.h.u.ố.c cho . Vân Sơn, đất ẩm lạnh, cháu mau ôm lên giường bệnh .”
“Vâng.”
Nghe xong lời , Cố Vân Khê mới buông lỏng trái tim đang đập thình thịch.
Chờ Hoắc lão gia kê đơn xong, Đổng cất giọng: “Hoắc lão gia, chúng sang chỗ khác bàn tiếp.”
“Được.” Hoắc lão gia còn nhiều việc cần giải quyết, ông Cố Vân Khê: “Tiểu Khê, cháu…”
Cố Vân Khê tỏ bình tĩnh, cô họ nhiều chuyện cần , chỉ đơn thuần là xem bệnh cho Tề Thiệu. Tuy nhiên, cô thể đoán đôi chút thông qua phận danh y của Hoắc lão.
“Tầng của cháu ảnh hưởng, an . Cháu thấy ban nãy cũng nhiều y bác sĩ trở việc.”
Hoắc lão gia vỗ vai cô: “Vậy thì . Ông sẽ sắp xếp một đến giúp cháu sắc t.h.u.ố.c và chăm sóc .” Việc sắc t.h.u.ố.c Đông y đòi hỏi nhiều công đoạn, nếu đạt hiệu quả nhất, kỹ thuật nấu t.h.u.ố.c là điều vô cùng quan trọng.
“Vâng.” Cố Vân Khê mỉm híp mắt tiễn các vị khách cửa.
Đổng cô gái nhỏ linh hoạt, dí dỏm , lòng khỏi đầy sự hâm mộ.
Thử xem, thế nào là “thấy biến loạn”, thế nào là phong thái đại tướng? Chính là cô gái nhỏ đây. Họ đều là những già trải qua muôn vàn sóng gió, đối mặt với tình thế nguy hiểm đến mức núi Thái Sơn sụp đổ mặt cũng hề biến sắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-261.html.]
Thế mà cô thì ? Chỉ là một thiếu nữ tuổi vị thành niên, dù gặp tình huống nguy hiểm như hiện tại cũng lộ nửa điểm sợ hãi, ngược luôn giữ thái độ thong dong, bình tĩnh. Chỉ riêng phần dũng khí thôi, đủ để khiến cô bằng con mắt khác.
“Tiểu Khê, rảnh rỗi thì ghé nhà ông chơi nhé.”
“Dạ, ạ.” Cố Vân Khê vui vẻ đáp lời.
Tằng cũng : " cũng hoan nghênh Tiểu Khê đến nhà chơi. Nhà lớn, còn nhiều món ngon, chắc chắn cháu sẽ thích.”
Cố Vân Khê chớp chớp mắt, vẻ mặt khó hiểu: “Trông cháu giống tham ăn lắm ?”
Tằng khỏi bật lớn. Hoắc Vân Sơn thì nhịn châm chọc: “Miệng cô ăn ngừng, cô tự ?”
Ngay cả trong tình huống nguy hiểm nhất, cô vẫn gặm trái cây, dán mắt màn hình máy tính, bộ dáng chút sợ hãi, ung dung như đang xem kịch.
Nghe cô khỏi cảm thấy tủi .
“ còn đang tuổi ăn tuổi lớn mà.” Cố Vân Khê trả lời một cách hợp tình hợp lý.
Hoắc Vân Sơn thôi trêu cô nữa: “Có việc thì gọi điện cho .”
“Biết .”
Cuối cùng cũng tiễn , Cố Vân Khê thả phịch xuống bên giường bệnh, thở một dài.
Phạm Khắc Hiếu
Thật sự sợ ? Sao thể chứ? Lúc đó, cô chỉ đang cố gắng giả vờ bình tĩnh mà thôi.
Cố Vân Khê thấy cần một chiếc bánh dứa ngọt ngào để xoa dịu trái tim đang nhảy loạn, ừm, nếu thêm một quả trứng gà luộc nữa thì càng tuyệt vời.
Khi Tề Thiệu tỉnh dậy, ánh mắt chạm ngay Cố Vân Khê. Cô đang xếp bằng bên bậu cửa sổ, nhâm nhi từng miếng trứng gà luộc một cách ngon lành, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ. Dưới ánh nắng rực rỡ, cô như dát một lớp vàng mỏng, cả lấp lánh, hút sự chú ý.
“Ăn ngon ?”
Cố Vân Khê thấy tỉnh , cô nhảy tới bên giường: "Ăn ngon.”
Cô đặt phần ăn xuống, kỹ vài : "Khá hơn chút nào ? Còn chỗ nào thoải mái ? giúp gọi bác sĩ.”
“Đã hơn nhiều .” Tề Thiệu quả thật hơn nhiều, khuôn mặt cũng chút hồng hào, sức sống hơn: "Chỉ là bụng đói.”