Tề Thiệu chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu, cách nào cũng mở . Bốn phía tối đen như mực, cố gắng đến cũng thể thoát .
bỗng nhiên, một luồng ánh sáng chói lòa chiếu . Anh tự chủ bước theo nguồn sáng đó.
Anh cứ , cứ mãi, bao lâu. Hai chân mệt mỏi như nhũn cả , chỉ dừng nghỉ ngơi một chút.
Chỉ là, đúng lúc , thấy một giọng vô cùng quen thuộc. Đó chính là Cố Vân Khê. Cô đang gọi !
Anh giật một cái, thoát khỏi lớp trói buộc vô hình, cuối cùng cũng bước ngoài.
Anh mở to mắt, đập mắt chính là hai gương mặt thuộc: “Cha, Tiểu Khê?”
Giọng của khàn đặc và nhỏ, những ở đây khó mà rõ.
Tề lão gia kìm vui mừng đến bật : "A Thiệu, con cuối cùng cũng tỉnh ! Tốt quá, thật sự quá!"
Cố Vân Khê hưng phấn tiến , giơ ba ngón tay: "Đây là mấy?”
“Số 3.” Tề Thiệu quá suy yếu, sắc mặt tái nhợt đáng sợ, nhưng vẫn cố gắng thốt đáp án.
Cố Vân Khê như trút gánh nặng lớn. Trí óc thông minh của tổn thương, thật may mắn!
“Đáp đúng , bạn học Tề Thiệu. Chúc mừng , biến thành đồ ngốc.”
Nụ của cô rạng rỡ vô cùng, đôi mắt cong cong, phảng phất như chứa đựng cả một bầu trời .
Trong lòng Tề Thiệu lập tức an . Cô vẫn còn ở đây! Thật sự quá !
Thấy Hoắc lão gia bước đến, Tề lão gia lập tức nhường chỗ: "Hoắc lão gia, mời ông.”
Cố Vân Khê cũng lùi về vài bước. Ánh mắt Tề Thiệu ngơ ngác, bất giác di chuyển theo bóng dáng cô.
Hoắc lão gia đưa tay bắt mạch cho Tề Thiệu: “Tay trái xong , đổi sang tay .”
Tề lão gia kìm nín thở, đẫm mồ hôi vì khẩn trương, theo Hoắc lão gia: "Thế nào ?”
Quả nhiên, tình thương của cha đời là vô bờ bến.
Hoắc lão gia thu tay , khẽ gật đầu: "Máu bầm trong não còn nhiều nữa, những vấn đề khác thì đáng ngại. Bây giờ sẽ kê t.h.u.ố.c hỗ trợ điều trị, cứ uống một thời gian .”
Tề lão gia như thấy tiếng nhạc từ tiên cảnh. Ông cảm thấy đây là lời dễ nhất đời. Ông khỏi rưng rưng nước mắt: "Được, cảm ơn, vô cùng cảm ơn ông.”
Phạm Khắc Hiếu
Trái tim Cố Vân Khê cũng thả lỏng. Cô híp mắt bước đến bên giường, "Tề Thiệu, hoan nghênh trở về từ cõi c.h.ế.t.”
Cả cô toát lên sự vui vẻ rạng rỡ, đôi mắt cong cong như hai vầng trăng non, trông cực kỳ đáng yêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-253.html.]
Tề Thiệu kinh ngạc cô: "Tiểu Khê, đây là ?”
Cố Vân Khê thấy vẫn còn trong trạng thái mơ màng, cũng vội vàng. Hoắc lão gia , thì chắc chắn là .
“Đây là Bệnh viện Thánh Mary ở HK. Anh hôn mê nửa tháng trời, khiến chúng lo lắng lắm đấy.”
Tề lão gia nhịn thở dài thườn thượt: "A Thiệu, con bất cẩn đến ? Sau chú ý một chút chứ..."
Một giọng yếu ớt vang lên: "Cha, A Cường vấn đề."
Tề lão gia lập tức biến sắc. Trước đây, ông sắp xếp hai vệ sĩ là A Cường và A Quang theo con trai ở nước ngoài.
Nếu Tề Thiệu A Cường vấn đề, điều đó chứng tỏ, vụ t.a.i n.ạ.n xe cộ thực chất là ngẫu nhiên.
Lòng ông nặng trĩu: "Cha , con đừng bận tâm chuyện khác nữa. Cứ chuyên tâm dưỡng thương, sớm khỏe là ."
Tề Thiệu mới tỉnh nên tinh thần kém, chỉ vài câu chịu nổi. Mí mắt cứ khép , nhưng vẫn cố mở to, gắng gượng giữ vững tinh thần.
Tề lão gia cảnh đó mà đau lòng khôn xiết: "A Thiệu, con còn nhiều thời gian mà. Đừng vội chuyện, con mau nghỉ ngơi ."
Tề Thiệu cố gắng về phía Cố Vân Khê: "Tiểu Khê, đừng ."
Cố Vân Khê tiến lên, dùng tay trái xoa nhẹ mí mắt : " . Anh mau nhắm mắt ngủ ."
Tề Thiệu lời, lập tức nhắm mắt . Không đến hai giây, ngủ .
Tề lão gia thấy thì khóe miệng khỏi co rút. Thằng nhóc , lời cha ruột một chữ cũng , chỉ theo mỗi Cố Vân Khê.
Mặc dù ông sớm nhận tình cảm khác thường của con trai dành cho Cố Vân Khê, nhưng thái độ công khai … vẫn khiến ông vui mừng khôn xiết. Ông chỉ mong con trai đừng kém cỏi, cưới tài giỏi về nhà. Với tài năng của Cố Vân Khê, Tề gia thể yên tâm phát triển cả trăm năm .
Hoắc lão gia Tề Thiệu một lúc, đồng hồ, đó lên: " cũng nên . Tiểu Khê, cháu cùng ?"
Ông hẹn gặp đối tác, xử lý xong chuyện hôm nay là ngày mai sẽ bay về Thâm Thành ngay.
Cố Vân Khê chần chừ: "Cháu hứa với Tề Thiệu sẽ ở chăm sóc . Ông cứ để họ cùng .”
Hoắc Vân Sơn vẫn bận rộn hơn cả họ, điện thoại reo ngừng, đang túc trực bên ngoài nên phòng.
Hoắc lão gia gật nhẹ đầu: "Vậy chuyện gì cứ gọi cho Vân Sơn. Cháu cẩn thận việc.”
“Ông yên tâm, cháu tự lo .” Cố Vân Khê đặc biệt nhấn mạnh, cô là trực giác nhạy bén và cảnh giác cực kỳ cao.
Tề lão gia đích tiễn Hoắc lão gia ngoài, cảm ơn rối rít, mãi nửa ngày mới .
“Tiểu Khê, về chi phí khám chữa bệnh của Hoắc lão gia...." Ông thầm nhẩm tính, quyết định sẽ tặng Hoắc lão gia một biệt thự vườn hoa lớn ở Thâm Thành. Cứu Tề Thiệu trở về, lời cảm ơn hẳn là xứng đáng. Với phận và địa vị của Hoắc lão gia, tất nhiên là thể đòi tiền khám, và cũng thiếu thốn tiền bạc.