Khuôn mặt già nua của Cố lão thái nóng bừng lên. Bà hề cảm thấy sai, nhưng dám trách móc cấp , chỉ hận em Cố Hải Triều chịu ngoan ngoãn lời, chịu tùy ý bà sắp đặt.
"Hải Triều, mày là cả, nhất định dạy dỗ cho em trai em gái. Nhất là cái con bé , ăn sắc sảo, hỗn láo với lớn, chắc chắn sẽ chẳng kết cục gì ."
Bà càng thốt lời cay độc, Cố Vân Khê càng thèm nhân nhượng: "Cháu tôn kính bà, cháu để bà chọn phòng , cũng tùy bà như quỷ tử càn quét đây, thực hiện chính sách tam quang đấy ạ!" (Tam quang: đốt hết, g.i.ế.c hết, cướp hết).
Mọi : … là hình tượng quá đỗi.
Cố lão thái: ...
Bà hiểu rằng, thêm cũng chỉ phí lời, chẳng thể chiếm lợi lộc gì miệng lưỡi.
“Hải Triều, mày còn xem tao là bà nội ? Nếu còn, thì ngoan ngoãn lời tao, tao sẽ để chúng mày chịu thiệt thòi .”
Cố Hải Triều bộ dạng bất nhân bất nghĩa của Cố lão thái mà lạnh cả . Anh thể hiểu nổi, bà đối xử tệ bạc với họ như , mà vẫn còn chi phối cuộc sống của họ ? Thật sự là tham lam vô độ!
Anh , vị lão thái thái một câu: phân gia, về chuyện đều theo sự sắp xếp của bà .
, chịu buông tha cho sự tự do mới giành ?
“Bà nội, bà rủ lòng thương, để cho chúng cháu chút lương thực . Gần Tết đến nơi , chẳng kiếm đồ mà mua sắm.”
Cố lão thái đáp án mong , thì lập tức trở mặt, "Tất cả là tiền của tao bỏ mua! Tao thà đổ cho ch.ó gặm, chứ quyết cho lũ con cháu bất hiếu như chúng mày đụng !"
Những hàng xóm vây quanh xem đều c.h.ế.t lặng, nghẹn họng. Vị lão thái thái quả thực quá quắt đến mức còn gì để .
Bà Diệp nhịn mà lên tiếng khuyên can: "Thôi bà ơi, chuyện gì cũng nên , chừa cho một lối . Sau mấy em Hải Triều trưởng thành, triển vọng, chúng nó còn báo hiếu bà…”
Nào ngờ, Cố lão thái phun một câu độc địa: "Chúng nó bạc phúc bạc mệnh , đời đừng hòng tiền đồ gì hết!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-25.html.]
Anh em Cố Hải Triều tức phẫn nộ, mặt đều đỏ bừng, đây còn là lời ?
Đồng chí Lý cố nén cơn xúc động tát thẳng mặt Cố lão thái: "Có câu châm ngôn đúng, chớ khinh thiếu niên nghèo."
Cố lão thái ha hả lạnh: "Không , loại bất hiếu như chúng nó nhất định cả đời chịu khổ chịu tội. Chúng nó đừng đến tìm tiền, niệm a di đà phật ."
Cố Hải Triều run rẩy cả , nghiến răng đáp: "Bà cứ yên tâm! Cho dù chúng cháu ngoài đường ăn xin, cũng sẽ bao giờ cầu xin mặt bà một hạt cơm nào !"
Anh cảm thấy đau đớn thấu tận tim gan. Một chút tình cảm huyết thống cuối cùng dành cho Cố lão thái cũng tan thành tro bụi. Quả thực, những hề đáng để hao phí tình cảm.
Màn kịch khôi hài và cay đắng cuối cùng cũng kết thúc.
Bốn em Cố Hải Triều thẫn thờ trong căn phòng trống hoác, cảm giác lạnh lẽo thấm da thịt, lạnh lẽo đến tận đáy lòng, một cảm giác từng .
Tâm lạnh giá. Huyết thống còn bằng xa lạ.
Cố Hải Triều nghẹn ngào đến phát điên, gằn giọng: " thề! Nhất định nên sự nghiệp, khiến cho tất cả chúng bằng con mắt khác!"
Cố Hải Ba cũng tức giận đỏ bừng mặt: " cũng thề! Phải đ.á.n.h mạnh mặt những kẻ đó!"
Cố Vân Thải c.ắ.n chặt môi đến trắng bệch, : "Sau chúng cứ nhắm mắt ngơ, tránh tiếp xúc với nhà chú thím hai là ."
Cố Vân Khê khẽ lắc đầu. Ở chung một sân, thể tránh ?
“Tiểu Khê, em đang nghĩ gì thế?”
Phạm Khắc Hiếu
"Bây giờ họ coi thường , ngày mai sẽ khiến họ trèo cao cũng nổi." Cố Vân Khê thấy bầu khí quá đỗi nặng nề, liền lên tiếng: "Anh chị, Khê một ý tưởng để kiếm tiền đây. Mọi ?"